Thursday, 30 June 2011

Ám ảnh "Hà Nội phố" của Phan Vũ

Comment

Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn Em

Thoảng trong hơi thở...
sương lạnh đêm Thu
...Cọt kẹt...kinh côông...
Đồng hổ cổ,
mờ ảo
phòng tranh
Hà Nội phố,
câu Thơ
chao nghiêng
ký ức,
bâng khuâng...
rơi
giọt..giọt...
thời gian.

Tualinh.07/2011

Tuesday, 28 June 2011

BÚI TỎI LÝ SƠN (Nguyễn Đức Phước)

Có người bạn quê Quảng Ngãi mới gửi cho bài thơ này, xin được chia sẻ với cả nhà.
***

Búi tỏi Lý Sơn

Ngày rời quê,
người tặng tôi búi tỏi,
Nặng cả chiều,
nên em hỏi tại sao .....

Không là những giấc chiêm bao
Đêm mơ mộ gió đồi cao cát vàng
Mà là tiếng khóc chị than
Chiều nay xuống bến ngỡ ngàng vắng anh
Đứa con nước mắt chạy quanh,
Lưỡi câu tấm lưới ghe mành, đã thôi!

Biển này là biển quê tôi,
Hồn Âm linh tự xác trôi thưở nào
Khao lề thế lính năm nao
Cờ thiêng An Hải gióng cao ngất trời
Bao đời sóng gió ra khơi,
Một hôm ngẩng mặt hỏi trời, biển đâu?

Giã cào bảnh mắt đêm thâu
Thới Lơi trắng tóc mẹ khâu nỗi niềm
Thương ngày biển động chân chim
Chùa Hang trú bước tự tìm nẻo bay
Bất ngờ bỗng chốc trắng tay
Nỗi đau đau đáu giữa ngay biển mình!

Tôi và búi tỏi,
lặng thinh!
Em ơi,
tỏi nặng, hay hình như tôi.....?

6/2011

Sunday, 26 June 2011

USED TO…

 Ảnh minh họa
Anh đã từng gọi điện,
Nhưng rồi sau lại thôi.
Anh đã từng vào chơi,
Nhưng giờ không đến nữa...

Em đã từng thương nhớ,
Từ dáng đi, nét cười.
Em đã từng một thời,
Tin tưởng và hạnh phúc!

Bây giờ trong kí ức,
Anh vẫn còn bên em.
Nhưng anh thử nói xem
"Em có nên hi vọng?"
Bích Liên (Thu Hà)

PS: HT có một chút sơ xuất khi đăng bài thơ này. Bài thơ do bạn HT viết, nhưng vì muốn để Trang Thơ được phong phú, bạn đã lấy bút danh khác. Trước hôm HT đăng bài này, bạn dặn lấy bút danh là Bích Liên, nhưng không hiểu sao lúc đăng HT lại ghi là Bạch Liên (Bạch Liên là bút danh của chị Hiền bên CLB). Sau đấy cả HT, bạn và bạn đọc không ai để ý. Nay vì lý do cá nhân bạn muốn lấy lại bút danh Thu Hà. Khi bổ xung thêm HT mới phát hiện ra chỗ nhầm. Thành thật cáo lỗi cùng chị Bạch Liên, Thu Hà và tất cả các bạn đọc Trang Thơ.

Giới thiệu bài thơ: "Nói với em về nơi ấy: Trường sa"

Chào các bạn! Tôi vừa nhận được lời mời tham gia vào Trang Thơ, rất vui vì được góp tiếng nói với chúng ta, những người yêu thơ và thích làm thơ.
Có thể nói thơ là hình thức thể hiện tình cảm sâu lắng và thiết tha nhất mà con người có thể nghĩ ra để dành cho đồng loại. Người yêu thơ và thích làm thơ hẳn là những người có tâm hồn tinh tế, dù ở trình độ nào, làm thơ hay hay không thì riêng việc yêu thơ đã nói lên được tính cách của con người, vì vậy tôi hy vọng chúng ta đồng cảm được với nhau qua việc thưởng thức những bài thơ hay. Dù là tự sáng tác hay của những nhà thơ nổi tiếng cũng đều có giá trị như nhau, bởi vì nó ta yêu đời hơn, và yêu người hơn.
Xin giới thiệu với các bạn bài thơ tôi vừa viết vài hôm trước đây, ngay sau khi viết bài "Tổ quốc kiêu hùng". Bài đã được đăng trên Trang Bạn Trỗi, và hôm nay tôi xin đăng lại ở đây với vài lời tâm sự cùng các bạn.
Tôi cũng hay làm thơ, khi có cảm xúc vì một điều gì đó, không có cảm xúc thì không thể viết được, đúng thế, tuy nhiên trước đây tôi thường viết về tình yêu hoặc một đề tài gì đó không dính dáng đến chính trị, tình cờ là gần đây có chuyện biển đảo, những tấm lòng yêu quê hương đất nước không thể dửng dưng, vì vậy mà có những bài thơ này.
Bài tôi viết theo hình thức một cựu quân nhân kể cho bạn gái mình nghe về Trường sa, cuộc sống ở đó cũng như sự hy sinh anh dũng của đồng đội trước sự hèn hạ của kẻ thù, người bạn gái đó tượng trưng cho những người phụ nữ Việt nam nói chung, sống bình dị hiền hòa, chỉ biết thương yêu và phục vụ chồng con, ít khi quan tâm đến chính trị nhưng khi nghe kể về Trường sa, một mảnh đất của quê hương đang bị giặc thù gây hấn thì như bất cứ ai là con dân Việt, người phụ nữ vốn bình thường đó cũng trào dâng một tình cảm mãnh liệt với Trường Sa, hơn hẳn những bậc tu mi nam tử, sức dài vai rộng nhưng không hề quan tâm đến tình hình đất nước. Những người phụ nữ như vậy thật đáng được tôn vinh.
Cái riêng trong cái chung, đó là hình thức thể hiện để chuyển tải đến người đọc tình yêu quê hương đất nước của những người phụ nữ bình thường nhất, không phải để chỉ riêng ai, vì có thể rất nhiều người nhầm lẫn cho rằng người viết để cái tôi lên trên cái chúng ta!
Tình yêu, đó là tất cả, dù là với đôi lứa nhỏ bé hay với Tổ quốc lớn lao.
Mời các bạn đọc lại bài thơ

***
Nói với em về nơi ấy: Trường sa

Em!
Là người vợ hiền,
             
        Cũng là người đàn bà
                   trong huyết quản sục sôi dòng máu Việt
Suốt một đời sống bình dị, thủy chung
Bỗng một ngày
Nghe nói ở biển Đông
Sóng đã nổi khi giặc thù gây hấn vì biển đảo
Em hỏi anh, nơi nào quân hung bạo
Dám hành hung, ngang ngược thói du côn?
***
Sẽ có một lần anh trả lời em
Về một miền đất quê hương giữa muôn trùng sóng cả.
Nơi ông cha
Ngàn năm vất vả
Dành đất, giữ đất
Để lại cho ta
Những đảo nhỏ thân yêu trấn đầu ngọn sóng
Cho đất liền bình yên
Cho đất trời thêm rộng
Cho thanh bình cuộc sống
Mà chúng ta đang yên hưởng hôm nay!
***
Em cứ nhìn về hướng cuối chân mây
Nơi dạt dào con sóng dài trăm hải lý.
Nơi san hô kết từ bao thế kỷ
Tạo thành nơi ta gọi Trường sa, Hoàng sa
Giọt máu thiêng liêng của đất Mẹ hiền hòa
Nơi một thời anh đã cùng đồng đội
Sống với nắng
Với gió
Với bão tố
Với phong ba
và những con tàu lướt vội
Nơi có cả kẻ thù
Vẫn hăm he
Chờ đợi
Thè lưỡi bò, đòi chiếm đảo thân thương.
***
Nơi có một ngày đồng đội của anh.
Những chàng trai trong tay không vũ khí.
Chỉ có một trái tim yêu
chân thành,
bình dị,
với một phần máu thịt của quê hương,
Để kết thành vòng tròn bất tử giữa trùng dương.
Nơi mưa đạn của giặc Tầu găm vào thịt da người lính trẻ.
Cũng là máu đó em, để hòa vào sóng cả.
Tô thắm thêm màu cờ, chói đỏ giữa Trường sa.

Chiều nay
Anh lắng nghe từ bếp nhỏ nhà ta.
Thật dịu êm, những giai điệu mượt mà,
và sâu lắng như những lời tình tự.
Hình như em hát mãi chỉ hai từ:
Hoàng sa, Trường sa.
Ơi Hoàng sa, Trường sa!
Trần Quang Trung
(Được biết anh Trần Bắc Hải đã có nhã ý phổ nhạc bài thơ này, rất có thể chúng ta sẽ được nghe lại bài thơ qua một hình thức diễn xướng mới)

Sunday, 19 June 2011

Bài thơ chia tay

 Nguồn ảnh: Internet
Tôi viết bài thơ chia tay anh
Khi lòng còn nguyên vẹn giấc mơ xanh
Vì không muốn một ngày nào sau đó
Ta sẽ phải chia tay chỉ còn đau khổ.

Như bất ngờ giấc mơ đẹp trong đêm
Anh đến bên tôi thân ái, dịu hiền
Trao ánh mắt và nụ cười trìu mến
Cho lòng tôi hò hẹn với lòng anh.

Ôi! Trái tim yêu, trái tim nhiệt thành
Biết rung lên những âm thanh huyền diệu
Và cuộc sống bỗng trở nên dễ hiểu
Như bài thơ - Vần điệu tự tìm nhau.

Nhớ lúc mình còn chưa quen đâu
Anh đứng từ xa phóng cái nhìn lửa cháy
Tôi chẳng biết vì sao anh nhìn vậy
Bâng khuâng hoài, lại áy náy – Vì sao?

Ánh mắt anh như một đường rào
Thật "vô phúc" cho kẻ nào rơi trúng.
Không phải thép gai sao lòng tôi điêu đứng
Trốn đi đâu, tôi lúng túng: Trốn đi đâu?

Tôi đứng đâu ánh mắt cũng đuổi theo
Đêm trăn trở, ánh mắt vào nỗi nhớ
Có cái gì, cái gì đã mở
Giữa lòng tôi từ thủa gặp anh nhìn?

Và tôi yêu, và tôi vội vàng tin
Rằng ánh mắt anh đi tìm tôi đấy
Ôi tình yêu, sao giản đơn là vậy
Những xao động bất ngờ, thức dậy đòi thơ.

Rồi có ngày tôi còn lại bơ vơ
Giữa cuộc sống với giấc mơ tình ái
Anh đã nói một lời không thể gì lấy lại
Tôi vẫn nhớ rõ ràng nhưng vẫn mãi đơn côi.
Bích Liên

Wednesday, 15 June 2011

Bài thơ hay

Ngày 19-9-1954, Bác Hồ về thăm Ðền Hùng, gặp mặt và giao nhiệm vụ cho cán bộ, chiến sĩ Ðại đoàn quân Tiên phong trước khi về tiếp quản Thủ đô. Người căn dặn: "Các Vua Hùng đã có công dựng nước, bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước". 
Trong những ngày Biển Đông "dậy sóng", có những bài thơ đã được sáng tác thể hiện khí phách của người dân Việt. Bài thơ Tổ Quốc kiêu hùng là một trong những bài thơ như thế. Tác giả, anh Trần Quang Trung, đã từng là học viên Trường Văn Hóa Quân đội Nguyễn Văn Trỗi, đã từng có những năm tháng khoác súng trên vai, vượt Trường Sơn đi giữ nước. Bài thơ được đăng bên Blog BTT, HT đã xin phép tác giả đăng lên Trang Thơ để chia sẻ. Xin trân trọng cảm ơn tác giả. 

Tổ quốc kiêu hùng
Trần Quang Trung
Có một thời
Cùng bạn bè, tôi há miệng thật to
Hát vang bài ca tôn vinh người lính Bát lộ quân 
Vượt núi Nhị lang
Vào giải phóng Tây tạng.
Và bây giờ tôi biết rằng ngày đó
Cuộc xâm lăng
            Được ngụy trang
                     bằng mỹ từ giải phóng
Dân tộc này đã đè nát dân tộc kia!
***
Có một thời
Khi đất nước phân chia
Chúng tôi được ưu ái ăn miếng cơm nước người ngon ngọt
Mặc áo bông
       Có cổ lông
                      ấm áp
Trong mùa đông Trung hoa lạnh buốt
Nằm giường ấm nệm êm
Khi cả đất nước trường chinh đánh Mỹ
Và bây giờ tôi biết rằng: “Đồng chí”
Cũng là mỹ từ để nhét vào tay ta vũ khí
Đánh Mỹ đến người Việt cuối cùng
Trong những toan tính
Của người hùng
Họ Mao!
***
Có một thời hăng hái vượt Trường sơn
Khoác Ak lên đường đánh giặc
Ta mặc áo Tô châu
Củ cải khô, ca la thầu,
Và lương khô phương Bắc
Cả đại bác
Bông băng để thấm máu người lính Việt
Đều ghi rõ hàng mếch in chai nơ
Để bây giờ
Đòi lại bằng chủ quyền đất nước.
*** 
Mặt nạ rơi ra
Từ những ngày lũ quân xâm lược
Đâm dao sau lưng từ biên giới Khơme
Và hèn nhát xua quân vượt biên đánh trộm
Máu em tôi, bạn tôi lại đổ vì những người được gọi là bạn bè.
 ***
Và bây giờ
Tôi lại lắng nghe
Tiếng sóng vỗ ầm ào từ biển
Tổ quốc tôi  phía cuối trời xa
Thân thương lắm một vùng đảo nhỏ
Ngọt ngào Hoàng sa,
       ngọt ngào Trường sa
                 Mảnh đất ông cha
                  Để lại
                        Đang vươn mình chống chọi phong ba
Đến từ những người
    Vẫn luôn mồm nói đến tình đồng chí.
***
Tổ quốc bốn ngàn năm
                    Và cũng bốn ngàn năm ý chí.
 Quật  cường
            Anh dũng
                      Kiên trung
Sẽ lại đứng lên
       Một lần nữa. Kiêu Hùng!
(HN - viết trong những ngày Biển Đông nổi sóng)

Sunday, 12 June 2011

Bốn mắt

     Ảnh minh họa     
                    
                                 Tôi vội vàng quay đi
                                 Khi mắt mình bắt gặp
                                 Vì chưa quen biết gì
                                 Đứng nhìn không tiện thật.

                                 Tôi vội vàng lánh mặt
                                 Khi mắt mình giao nhau
                                 Để rồi ở đằng sau
                                 Lại lo...em đi khuất.

                                 Ôi tình yêu chân thật
                                 Từ nơi nào lớn lên
                                 Để dáng em thân quen
                                 Cứ về trong hoài niệm.

                                 Em ơi! em có biết
                                 Trong ánh nhìn thân thương
                                 Không thể có con đường
                                 Cho lòng anh trốn chạy!
Thu Hà

Wednesday, 8 June 2011

Thơ dịch A.Laxmamob

Nguồn ảnh: Internet

Được nhìn thấy làn môi em đỏ thắm,
Lông mày đen, mắt sáng mỗi ngày.
Thèm được yêu, được nắm chặt bàn tay,
Và âu yếm được hôn lên đôi má.

Nhưng khát vọng vẫn muôn đời, lạ quá,
Chỉ sinh tồn như một giấc mơ xanh.
Và thời gian ghi dấu ấn yên lành,
Từng giờ trôi và hỡi ôi năm tháng.

Ta sẽ già, sẽ tàn lụi cùng nhau,
Trong vất vả của thường ngày công việc.
Chỉ một điều rằng ta không nuối tiếc,
Thời đã qua, đã tha thiết, đã yêu.
Thu Hà

Monday, 6 June 2011

Trường ca "Hà Nội phố"

Phan Vũ
Chương I
 Nguồn ảnh: Internet
 1.
Em ơi! Hà Nội phố!
Ta còn em mùi hoàng lan,
Còn em hoa sữa.
Tiếng giày gọi đường khuya,
Thang gác cọt kẹt thời gian,
Thân gỗ ...

Ta còn em màu xanh thật đêm,
Ngôi sao lẻ
Xào xạc chùm cây gió.
Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ,
Lá thư quên địa chỉ.
Quay về ...

2.
Ta còn em một gốc cây,
Một cột đèn,
Ai đó chờ ai?
Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai…

Ta còn em một ngã ba
Vội vã,
Chiếc khăn quàng tím đỏ
Thoáng qua.
Khuôn mặt chưa quen
Bỗng xôn xao nỗi khổ…
Mỗi góc phố
Một trang tình sử…

3.
Ta còn em con đường vắng
Rì rào cơn mưa nhỏ.
Trên vòm cao
Đổ xuống chuông hồi.
Nhà thờ Cửa Bắc,
Tan chiều lễ
Kinh cầu còn mãi ngân nga…

4.
Ta còn em đôi mắt buồn
Dõi cánh chim xa.
Tháng năm dừng lại
Một ngôi nhà.
Gã Trương Chi ôm ghita,
Từng đêm
Hóa đá…

Ta còn em chuyến tàu đêm
Về muộn
Qua cầu,
Một người nào lạc giữa sân ga...


Chương II
Nguồn ảnh: Internet
5.
Em ơi! Hà Nội phố!
Ta còn em những hố sâu
Trước cửa,
Cơn mưa đầy,
Chiếc thuyền giấy lang thang
Không bến đỗ...

Ta còn em quả bóng lăn
Một mình trên sân cỏ.
Thằng bé thẫn thờ.
Tuổi thơ qua cuộc chơi
Vội vã...

Ta còn em cánh cửa sắt
Lâu ngày không mở.
Nhà ai?
Qua đó bâng khuâng
Nhớ tuổi học trò...

6.
Ta còn em giàn thiên lý,
Năm xưa
Thơm mùi hò hẹn
Cuộc tình đầu ngọt lịm.
Những nụ hôn xanh ngắt trên cành...

Ta còn em chuỗi cười vừa dứt,
Nắng chiều vàng ngọn cỏ
Vườn hoang
Ngày cũ vui tàn theo mùa hạ...

Ta còn em tiếng ghita
Bập bùng
Tự sự
Châm lửa điếu thuốc cuối cùng
Xập xoà
Ký niệm
Đêm kinh kỳ một thuở
Xanh lơ...

7.
Ta còn em chiếc đồng hồ quả lắc
Già nua,
Đếm thời gian
Theo nhịp đong đưa.
Trước ngõ phố
Sót cây hoa gạo.
Buổi chợ chiều họp giữa kinh đô...

8.
Ta còn em những ngọn đèn mờ.
Trên nóc phố,
Mùa trăng không tỏ.
Tiếng rao đêm
Lạc giọng
Thờ ơ...

Ta còn em bảy nốt cù cưa,
Lão Mozart hàng xóm
Từng đêm quên ngủ.
Cô gái mặc áo đỏ Venise
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Những mảnh vỡ trên thềm
Beethoven và Sonate Ánh Trăng
Nốt nhạc thiên tài bay lả tả,
Một kiếp người,
Một phím đàn long…

9.
Ta còn em khuya phố,
Mênh mông,
Vùng sáng nhỏ.
Bà quán ê a chuyện nàng Kiều.
Rượu làng Vân lung linh men ngọt.
Mắt cô nàng lúng liếng đong đưa,
Những chàng trai say suốt cả mùa…

10.
Ta còn em tiếng hàng ngày
Vang âm đường phố.
Tia hồ quang chớp xanh.
Toa xe điện cuối ngày,
Người soát vé
Áo bành tô cũ nát…

Lanh canh! Lanh canh!
Tiếng chuông reo hay lời kêu khổ?
Bó gạo, mớ rau,
Mẹ về buổi chợ.
Lanh canh! Lanh canh!
Lá bánh, củ khoai,
Đàn con trên bến đợi
Cuối ngày…

Chương III
Nguồn ảnh: Internet
11.
Em ơi! Hà Nội phố
Ta còn em con đê lộng gió,
Dòng sông chảy mang theo hình phố,
Cô gái dựa lưng bên gốc me già.
Ngọn đèn đường lặng thinh
Soi bờ đá…

Ta còn em một con tàu
Giã biệt bến sông.
Mảnh trăng vỡ
Tiễn người bỏ xứ.
Dãy phố buồn..
Nghìn năm mắt nhớ...

12.
Ta còn em ráng đỏ chiều hôm,
Đôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ.
Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá.
Gã đầu trần đi ngược trời mưa...

Ta còn em con đường tên cũ
Cổ Ngư,
Cành phượng vĩ la đà.
Chiều phai nắng,
Bông hoa muộn in hình ngọn lửa...

Ta còn em chiếc lá rụng
Khởi đầu nguồn gió.
Lao xao con sóng biếc
Gió Tây Hồ.
Hoàng hôn xa đến tự bao giờ?
Những bước chân tìm nhau
Rất vội,
Tiếng thì thầm sớm hôm buổi tối,
Cuộc tình hờ bỗng chốc nghiêm trang...

13.
Ta còn em ngọn gió Nghi Tàm
Thoáng mùi sen nở muộn.
Gió Nhật Tân
Gợi
Mùa hoa năm ấy
Cánh đào phai…

14.
Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên
Nhuộm đỏ.
Cô gái gặp nắng hanh
Chợt hồng đôi má.
Cơn mưa nào đi nhanh qua phố,
Một chút xanh hơn,
Trời Hà Nội hôm qua...

Ta còn em cô hàng hoa
Gánh mùa thu qua cổng chợ.
Những chùm hoa tím
Ngát mùa thu...

Chương IV
 Nguồn ảnh: Internet
15.
Em ơi! Hà Nội phố!
Ta còn em một Hàng Đào,
Không bán đào.
Một Hàng Bạc,
Không còn thợ bạc.
Đường Trường Thi,
Không chõng, không lều
Không ông nghè bái tổ vinh quy...

Ta còn em tiếng gọi trong đêm,
Người đi xa trở về.
Căn nhà không biển số.
Ngày đi mỏi mòn nỗi nhớ.
Ngày về phố cũ quên tên...

16.
Ta còn em chiếc xe hoa
Qua hàng liễu rũ,
Giỏ phong lan,
Điệp vàng rực rỡ.
Cánh tay trần trên gác cao khép cửa.
Những gót son dập dìu đại lộ.
Bờ môi ai đậm đỏ bích đào...

Ta còn em tà áo nhung huyết dụ.
Đất nghìn năm còn mãi dáng kiêu sa,
Phường cũ lưu danh người đẹp lụa.
Ngõ phố nào in dấu hài hoa...?

17.
Ta còn em đường lượn mái cong
Ngôi chùa cổ.
Năm tháng buồn xô lệch ngói âm dương.
Ai đó ngồi bên gốc đại,
Chợt quên ai kia bên đường đứng đợi.
Cuộc đời, có lẽ nào,
Là một thoáng bâng quơ...

Ta còn em những cuộc tình
Như một bài thơ.
Những nỗi đau gặm mòn phận số.
Nhật ký sang trang
Ghi thêm nỗi khổ...

18.
Ta còn em đống kim ngân
Đổ đầy Hàng Mã.
Ngựa, xe, võng, lọng,
Những hình nhân nuối tiếc vàng son.
Khi phố phường là miền loạn gió
Làm sao tìm được mớ tro than...?

19.
Ta còn em nóc phố
Lô xô,
Màu ngói cũ
Ngôi nhà còn tiếng khóc oa oa.
Con đường đá lát bao niên kỷ ?
Qua sông nhớ mẹ tuổi già...

Chương V
 Nguồn ảnh: Internet
20.
Em ơi! Hà Nội phố!
Ta còn em mảnh đại bác
Ghim trên thành cũ.
Một thời thịnh,
Một thời suy,
Hưng vong lẽ thường.
Người qua đó,
Hững hờ bài học sử..

Ta còn em dãy bia đá
Nhân hình hội tụ.
Rêu phong gìn giữ nét tài hoa.
Ly rượu đầy xin rót cúng cha.
Nghìn lạy cúi đầu thương đất tổ.
Bến nước nào đã neo thuyền ngự?
Đám mây nào in bóng rồng bay?...

21.
Ta còn em tháng chạp,
Những hàng cây óng ả sợi hồng
Tháng chạp,
Trên giường trải chiếu hoa
Tháng chạp,
Mùi hương dài theo phố.
Một tháng chạp
Mẹ
Nửa đêm thức
Hóa vàng…

Chương VI
Nguồn ảnh: Internet
22.
Em ơi! Hà Nội phố!
Ta còn em năm cửa ô
Năm cửa gió
Cơn bão thường niên qua đó
Ba mươi sáu phố,
Bao nhiêu mảnh vỡ?

Ta còn em một màu xanh thời gian.
Một màu xám hư vô,
Chợt nhòe,
Chợt hiện.
Chợt lung linh ngọn nến,
Chợt mong manh
Một dáng,
Một hình,
Nhợt nhạt vàng son,
Đậm đầy cay đắng…

23.
Ta còn em những ngõ cụt bất ngờ,
Ô cửa ngẩn ngơ,
Ngôi nhà không người ở,
Khung trời của nỗi buồn
Vô cớ…

Người nghệ sĩ lang thang
Hoài,
Trên phố,
Bơ vơ
Không nhớ nổi con đường.
Tha hương ngay trước cổng nhà mẹ cha...

24.
Ta còn em những giọt sương,
Nhòe nhòe bóng điện.
Mặt nước Hồ Gươm,
Một đêm trở lạnh.
Tháp Rùa ngả bóng lung linh.
Cánh nhạn chao nghiêng,
Chiều cuối
Người ra đi mang theo buốt giá,
Áo choàng không ấm thân gầy,
Cầm bằng như cánh chim bay…

Chương VII
 Nguồn ảnh: Internet
25.
Em ơi! Hà Nội phố!
Ta còn em cây bàng
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em nóc phố
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em mảnh trăng
Mồ côi mùa đông…

Đọc bài   "Đi tìm Hà Nội Phố  " - của Eros

PS: Bài đăng theo gợi ý của HH.

Thơ dịch Exênhin

 Nguồn ảnh: Internet

Anh nhớ lắm, em yêu, nhớ lắm
Làn tóc em xanh thắm, diệu kì
Dẫu buồn, dẫu khổ chia ly
Nhưng em nào có biết gì hỡi em!

Anh còn nhớ những đêm thu sáng
Bóng bạch dương lấp loáng trăng đầy
Dẫu ngày đó thoảng phút giây
Ánh trăng còn sáng những ngày đã xa...

Anh còn nhớ lời em khi đó
"Tháng ngày xanh rồi sẽ mau qua
Anh sẽ sống bên người mới lạ
Và quên dần tất cả về em!"

Sáng nay hoa nở đầy thềm
Gợi lòng anh nhớ tới em thủa nào
Đắm say anh đã gửi trao
Những bông hoa thắm vương vào tóc em

Còn đây em hỡi trái tim
Dẫu không chung sống vẫn tìm về em
Anh tìm về chốn thân quen
Như trang sách nhớ ánh đèn đêm đêm.
Thu Hà

Sunday, 5 June 2011

Thơ dịch từ tiếng Nga (5)

 Ảnh minh họa
Любовь Якушева
1. Nếu bỗng nhiên trời đổ mưa
Xin người bớt chút thì giờ cho tôi
Như giọt nước chảy trong đời
Vẽ lên mặt kính những lời thơ tôi
Nhưng khi trời lại xanh tươi
Xin người hãy lại quên tôi đi nào
Muốn làm dịu những nỗi đau
Nhưng tôi không muốn cản đâu: Tiếng cười.

@@@@@

2. Tôi là một giữa hàng trăm, hàng chục
Đến muộn rồi đâu còn chỗ cho tôi
Có lẽ anh cũng mệt mỏi lắm rồi
Nghiền ngẫm mãi dòng thơ tôi buồn tẻ
Nhưng tôi không thể sống thiếu anh, không thể!
Này đây tôi đang ngồi giữa bờ hoang
Đây lá thư anh tôi vẫn đang gìn giữ
Dù chạy, dù bay, dù tuyết phủ
Hình bóng anh không thể thiếu bao giờ!
Thu Hà

Saturday, 4 June 2011

Thơ dịch từ Tiếng Nga (4)

 Ảnh minh họa
Людмила Татьяничева
Tôi đi trốn tình yêu,
Như con tàu bỏ neo,
Như lửa lên xua khói,
Như con đường vó ngựa hằn mệt mỏi.

Nhưng tình yêu theo tôi,
Suốt mấy mùa tuyết rơi,
Qua bao rồi năm tháng,
Và lớn thành: tôi thứ hai.

Tôi sẽ chẳng thể là ai,
Nếu mất anh - anh hỡi!
Như đêm tối không có ngày mai,
Như mỏm neo không con tàu đến ngụ.

Như ngôi nhà vô chủ,
Nếu mất anh, tôi mất cả chính mình!
Thu Hà

Friday, 3 June 2011

Thơ dịch từ tiếng Nga (3)

 Ảnh minh họa
Вадим Ковда
Tôi đã quên em và tất cả,
Em nhìn chi phía biển cả mù sương?
Xin thời gian đừng động đến em thương,
Để thay thế, hãy quật tôi gục ngã!

Ngoài song cửa là cơn mưa tầm tã,
Là chớp giật đùng đùng,
                                     là bóng tối triền miên.
Nhưng thời gian ơi, xin cho em được bình yên,
Để bù đắp, tôi già thêm xin nhận.

Mong thời gian hãy làm em nguôi giận,
Hãy cho em sức lực với tâm hồn.
Về phần mình, tôi xin chịu cô đơn,
Bởi tôi đã từng yêu em biết mấy.
Thu Hà

Thursday, 2 June 2011

Thơ dịch từ tiếng Nga (2)

 Ảnh minh họa
Вадим Ковда
Em nhìn tôi, cố quên đi giận dỗi.
Tôi giấu mắt mình
                             như người có tội.
"Em hãy tin. Tôi rất muốn gặp em,
Nhưng chúng ta không thể gặp nhau thêm."
"Không! Đã muộn - giờ đến khi xuống mộ,
Em không thể nào xa anh được nữa!"
Tôi trả lời: "Hãy cố lên em,
Tình yêu này ta buộc phải lãng quên."

Và khi đó em khóc oà điên dại,
Thét gào lên những tiếng kêu kinh hãi:
"Thà anh chết! Dẫu rằng anh phải chết,
Còn nhẹ với em hơn là lời: vĩnh biệt."
Thu Hà

Wednesday, 1 June 2011

Thơ dịch từ tiếng Nga (1)

 Ảnh minh họa
Любовь Якушева
Anh như bầu trời vô tận, cao siêu,
Em nép ngực anh như ngôi sao nhỏ bé.
Em nghĩ anh như đại dương hùng vĩ,
Còn em chỉ là tảng băng dần tan vỡ trong anh.

Em lại ví anh với ngọn núi xa xanh,
Luôn vượt lên trên những đỉnh cao đã có.
Nhưng em chỉ mong một khi nào đó,
Những chăm sóc dịu dàng
                                      anh ấp ủ tình em?

Nhưng, rõ ràng, em đã quá cả tin,
Để lừa dối anh
                      và tự dối lòng mình.
Chính em mới là bầu trời,
                                     là đại dương vời vợi.
Anh - Một ánh sao và một tảng băng trôi!
Thu Hà