Wednesday, 29 February 2012

Hải Âu vỗ cánh

Sáng nay sau buổi sinh hoạt CLB chị BL và bác S qua nhà Thu học Ép-pe-ran-tồ. Đang học chợt nhớ tới chuyện thơ. Bài thơ "SÓNG VÀ ĐÁ" của TG họ Trịnh chị BL gửi đăng đang được luận bàn rôm rả. Mạng nhà chị BL đến tuần nay rồi không vào được TT. Chị hứa "bật mí" bài thơ ngay khi nhận được các nhận xét qua mail. Sau đó với một chút trầm tư, chị BL nhờ Thu đăng giúp bài thơ gửi tặng chị HNN. Bài thơ có tựa đề "Hải Âu vỗ cánh" lấy ý thơ từ bức ảnh minh họa cho bài "TẠ TỪ". Xin trân trọng gửi tới chị HNN và bạn đọc TT bài thơ mới của chị BL.


Hải âu vỗ cánh

Tặng chị HNN

                               Hải Âu ơi, vỗ cánh về đâu?
                               Nỡ cất vần thơ dưới biển sâu
                               Để Trang Thơ nhớ người cầm bút
                               Trở về, vui lại thuở ban đầu.

15/2/2012
BẠCH LIÊN

Sunday, 26 February 2012

Về bài thơ nổi tiếng của Konstantin Simonov

Trang Thơ đã có dịp giới thiệu với bạn đọc bài thơ "Đợi anh về" của nhà thơ Konstantin Simonov. Theo ý kiến anh Trần Phong: "Có lẽ đến bây giờ bản dịch bài thơ "Đợi anh về" của Tố Hữu vẫn là bản dịch hay nhất. Lí do đơn giản vì rất nhiều người thuộc bài thơ này và có cảm xúc tốt đẹp về nó." Có thể bạn đọc Trang Thơ đã biết đến bản dịch của Hồng Thanh Quang, cũng như biết đến những cuộc mạn đàm xung quanh việc dịch bài thơ này. Tuy nhiên những người yêu thơ vẫn muốn có một bản dịch sát nghĩa với nguyên bản tiếng Nga để đối chiếu. Hôm nay xin giới thiệu bài viết của tác giả Nguyễn Tất Thịnh trên trang cá nhân. Mạn phép tác giả được cắt bớt đôi từ cho phù hợp. 


VƯỢT LÊN ĐAU KHỔ CỦA CUỘC ĐỜI LÀ 
BÀI THƠ VỀ CUỘC SỐNG
Tình yêu đi qua Chiến tranh


Đây là bài thơ rất hay của nhà thơ Xô Viết Xi-Mô-Nốp, đã được nhà thơ Tố Hữu dịch ra tiếngViệt (năm 1947) thông qua một bản dịch bằng tiếng Pháp. Bản dịch của Tố Hữu khá hay, và đã đi vào tâm hồn của biết bao người Việt Nam...
Tuy nhiên tình cờ chúng tôi có được bài thơ này dưới dạng nguyên bản tiếng Nga, vì lòng yêu thích thơ và tiếng Nga tôi thử dịch lại. Bởi tôi thấy rằng bản dịch của Tố Hữu là không thật lột tả được cái hồn, cái chữ của nhà thơ Xô-Viết này.

Lời bình và sửa lại:
1. Trong khổ đầu, Tố Hữu dịch:
"Em ơi đợi Anh về
Đợi Anh hoài Em nhé"
Tố Hữu đã dùng câu điệp là thừa, hơn nữa từ "hoài" làm nghĩa câu thơ bị sái (hoài công, phí công). Cả hai câu này là lời nhắn nhủ của người lính ở xa. Anh nhắn nhủ thế là đúng, nhưng còn Anh thì sao? Không thấy nói đến. Do đó câu thơ trở nên một chiều.
Còn trong nguyên bản là:
"Em ơi, đợi Anh!
Anh sẽ về"
Hai câu là hai vế khác nhau. Một vế nhắn nhủ Em, còn một vế nhắn với Em rằng: Anh sẽ về. Đây là niềm tin hi vọng của cả hai bên, và cũng là niềm chung thủy của người lính ở ngoài mặt trận.

2. Câu thứ 8 và thứ 9 Tố Hữu dịch là:
"Bạn cũ có quên rồi
Đợi Anh hoài Em nhé"
Câu này không rõ nghĩa, không chuẩn về mặt ngữ pháp và nhắc lại từ "hoài" không đắt. Nội dung chính trong nguyên tác là: 
"Dù các bạn của Em, có ai đó đã quên người yêu của họ, thì riêng Em cứ chờ". Hai câu có hai vế đối lập nhau, làm tăng thêm sức mạnh nội tâm về lòng chung thủy. Vậy nên dịch lại là:
"Dẫu ai đó quên rồi
Thì riêng Em cứ đợi"
Cụm từ "ai đó" ở đây có nghĩa không xác định, không chỉ một người cụ thể nào chứ không nên dịch như Tố Hữu là "bạn cũ có quên rồi" vì nó cụ thể quá làm bạc nghĩa. Ngoài ra, cụm từ "Dẫu ai đó" đối lập với cụm từ "Thì riêng Em" sẽ làm nổi bật lên sự kiên định của Em. Lời dịch của Tố Hữu không phản ánh được điều này.

3. Tiếp theo Tố Hữu dịch:
"Tin Anh dù vắng vẻ
Lòng ai dù tái tê
Chẳng mong chi người về
Thì Em ơi cứ đợi"
Dịch thế là sai nguyên tác, vì tác giả không hề nói: "Chẳng mong chi ngày về" nghe nó tuyệt vọng quá (giống như từ "hoài" vậy). Xi-Mô-Nốp không nói thế. Còn vô nghĩa là ở câu dịch: "Lòng ai dù tái tê", bởi "lòng ai" có nghĩa không xác định, không rõ đối tượng, còn trong nguyên bản đối tượng rất cụ thể là "Lòng Em" chứ không phải là một ai khác.
Nên dịch lại là:
"Đợi Anh dù phương xa
Thư Anh dù chẳng lại
Dẫu lòng bao tê tái
Thì Em ơi, cứ chờ"

4. Còn một khổ dài Tố Hữu dịch là:
"Em ơi, Em cứ đợi
Dù ai nhớ thương ai
Chẳng mong có ngày mai
Dù mẹ già con dại
Hết mong Anh trở lại..."
Khổ thơ này gần như sai hoàn toàn so với nguyên tác. Trong bài thơ, Xi-Mô-Nốp nói: "Em chờ Anh, nhưng đừng có hoàn toàn mong những điều tốt lành. Bởi vì, trong chiến tranh điều gì cũng có thể xảy ra cả. Nếu chẳng may Anh có hy sinh thì nỗi đau khổ của Em, Em phải gắng quên đi trong nghị lực, hãy giúp Mẹ nuôi con thay Anh..." Trong khổ thơ này, Tố Hữu một lần nữa lại dùng cụm từ không xác định "Dù ai nhớ thương ai" làm câu thơ trở nên vô hồn, không có nghĩa.

Thêm nữa, chỉ có 4 câu 5 chữ mà Tố Hữu đã 2 lần lặp lại , trùng văn , trùng ý: "Chẳng mong có ngày mai - .... - Hết mong Anh trở lại ... " Trong thơ của mình Xi - Mô - Nốp không hề có ý nghĩ tiêu cực về bà mẹ như lời dịch của Tố Hữu: "Dù mẹ già con dại - Hết mong Anh trở lại". Còn trong nguyên tác ý nghĩa rất tích cực của tác giả là: "Em hãy cố gắng quên khổ đau để nuôi Mẹ nuôi con" Tố Hữu lại bỏ mất. Có thể nói khổ thơ này dịch sai hoàn toàn cả ý, cả lời.
Nên dịch lại là:
"Chờ Anh, Anh sẽ về
(nhưng) Đừng chỉ mong điều tốt đẹp
Như Em từng đã biết
Nỗi đau cần phải quên...
Hãy nhìn vào Mẹ hiền
Và các con thơ dại...
... Nếu Anh không trở lại"
Như thế vừa sát nguyên văn, phản ánh được đúng tâm hồn của tác giả.

5. Lại một đoạn thơ rất hay của Xi-Mô-Nốp, nói với người vợ ở hậu phương rằng: "Nếu có người bạn gái của Em vẫn chờ chồng phương xa, thường ngồi bên cửa sổ nhâm nhi li rượu cay (từ cay ở đây rất hay) để có thể nguôi ngoai đi phần nào nỗi nhớ, nỗi khổ, thì Em ơi, Em hãy cứ như bạn mà uống đi".
Nhưng Tố Hữu lại dịch khác hẳn:
"Dù bạn viếng hồn Anh
Yên nghỉ nấm mồ xanh
Nâng chén tình dốc cạn
Thì Em ơi mặc bạn
Đợi Anh hoài Em nghe
Anh của Em sắp về"
Thì có thể nói gần như một ý khác hẳn. Trong nguyên tác, không hề có "nấm mồ xanh", không có "ai viếng hồn ai" cả. Còn câu: "Nâng chén tình dốc cạn..." thì không thể hiểu ý tứ gì, nghĩa lí gì được nữa. Phải dịch là:
"Như ai đó đợi chờ
Vẫn ngồi bên cửa sổ
Li rượu cay, nỗi nhớ
Thì Em ơi uống đi
Cho lòng vơi nỗi khổ"

6. Và Xi-Mô-Nốp còn viết: "Nếu có người vợ nào đó có cầm lòng không được, thì đừng trách họ làm gì. Nhưng trong bom rơi đạn lửa ta (em và anh) vẫn biết chờ nhau". Tố Hữu dịch ra ngoài ý này: "Thì Em ơi mặc bạn -.... ". Nên dịch lại là:
"Đợi Anh! Anh sẽ về
Dẫu kề bên cái chết
Nếu có ai quên hết
Chẳng biết đợi chờ ai
Đừng trách họ lạt phai
Đã không cam chờ đợi"
Đoạn này nói lên tư tưởng thoáng đạt, niềm cảm thông sâu sắc của tác giả đối với những người phụ nữ hậu phương có thể đi bước nữa, trong cảnh rất nhiều người chồng, người anh của họ đã ra đi mà không bao giờ có thể trở về.

7. Đoạn cuối Tố Hữu dịch là:
"Đợi Anh, anh sẽ về
Trong chết cười ngạo nghễ
Hẳn cho sự tình cờ..."
Trong nguyên tác không hề có sự "chết cười", không có "ngạo nghễ". Nói thế làm câu thơ không còn đẹp nữa. Trên đời không có sự tình cờ nào cả, mà nếu có thì cũng ra ngoài cái ý chí, lòng kiên định, sự tin tưởng của tác giả muốn nói. Cần phải dịch lại:
"Trong bom rơi lửa dội
Chỉ ta biết chờ nhau
Em ngã vào lòng đau
Lúc Anh về, Anh biết"
Biết cái gì? Tác giả đã lí giải và nên dịch lại đoạn này như sau:
"Chỉ có Em tha thiết
Dù dòng lệ cạn khô
Em của Anh biết chờ
Không như ai, chẳng đợi".

Sau đây là toàn bộ bài thơ “Em ơi! đợi anh về” của Simonop - được ông Nguyễn Tất San và anh Nguyễn Tất Thịnh dịch lại theo nguyên bản tiếngNga:

Em ơi, Đợi anh,
Anh sẽ về
Dù mưa rơi dầm dề
Dù ngày buồn tái tê
Thì Em ơi, cứ đợi.
Dù gió Đông tuyết dội,
Dù nắng Hạ mưa rơi
Dẫu ai đó quên rồi
Thì riêng Em, cứ đợi.

Đợi Anh dù phương xa
Thư Anh thường chẳng lại
Dẫu lòng bao tê tái
Thì Em ơi, cứ chờ.

Chờ Anh, Anh sẽ về
Đừng mong điều tốt đẹp
Như Em từng đã biết
Có lúc cần phải quên.
Hãy nhìn vào mẹ hiền
Và con thơ bé dại
Em ơi, Em hãy chờ.

Như ai đó vẫn chờ,
Ngồi bên ô cửa sổ
Ly rượu cay nỗi nhớ,
Thì Em ơi uống đi
Cho lòng vơi nỗi khổ.
Đợi Anh, Anh sẽ về
Dẫu kề bên cái chết,
Nếu có ai quên hết
Chẳng biết đợi chờ ai
Đừng trách họ lạt phai
Đã không cam chờ đợi.

Trong bom rơi lửa dội
Chỉ ta biết chờ nhau
Em ngã vào lòng đau,
Lúc Anh về, Anh biết:

Anh biết Anh không chết
Đâu phải lẽ tình cờ.
Chỉ có Em tha thiết
Dẫu dòng lệ cạn khô,
Em của Anh biết chờ
Không như ai, chẳng đợi.

Mời bạn đọc thêm bài "Từ một bản dịch thơ suy nghĩ về việc tiếp cận tác phẩm văn học nước ngoài" của PGS - TS ngôn ngữ, giảng viên khoa Văn học và Ngôn ngữ Trường ĐHKHXH&NV-ĐHQG TPHCM, Trần Thị Phương Phương.

Wednesday, 22 February 2012

Dịch lại bài thơ đã yêu thích một thời

 Ônga Bergôn,
nhà thơ Nga-Xô viết nổi tiếng
16.05.1910 - 13.11.1975
"Thông thường, một bài thơ nước ngoài được đánh giá là hay vì nó đã được chuyển ngữ rất xuất sắc. Người dịch thành công khi phổ biến bài thơ với một sắc thái vừa hay bằng ngôn từ, vừa có sự cảm nhận rất thơ của mình. Ở đây, bài thơ "Mùa lá rụng" cũng là một trường hợp thật đặc biệt. Tôi chưa tìm thấy bản dịch nào hay và công phu hơn bản dịch của Bằng Việt. Tuy rất yêu quý bài thơ của Ônga và bản dịch của Bằng Việt, tôi cũng xin lược dịch lại bài thơ (cố gắng sát nghĩa) để bạn đọc được gần hơn với một Ônga Becgôn, theo cảm nhận của riêng tôi." (Thu Hà)

Ngày 27 tháng 2 năm 2012, lúc 11:38 Thu nhận được lời nhắn của Thu Hà. Bạn viết:
"Bạn xem bài "Mùa lá rụng" mình có chỉnh sửa vài câu và tựa đề. Nếu thấy hợp lý thì bạn sửa lại ở bên TT cho mình nhé. Bài thơ dịch lại ấy mình thích nhất là câu: "Khẽ run trong buốt giá, bên khung cửa sáng đèn" - cái cô đơn của một kẻ tha hương, cộng thêm chút dư vị đắng của...chia ly, nó được kết tủa thành một bài thơ mà chỉ có tài năng của Onga mới diễn tả được. Mình thích thơ của bà lắm!"
Thu xin đăng lại cả bài mời bạn đọc Trang Thơ cho ý kiến.



 Nguồn ảnh: Internet

Lá rơi

Mùa thu ở Mátxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi! "
Mùa thu, mùa thu Matxcơva
Đàn sếu bay trong chiều sương khói toả,
Khu vườn cũ
Đỏ vàng muôn sắc lá,
Những tấm biển treo dọc trên phố xa
Nhắc những ai đi qua
Đơn lẻ hay sóng đôi:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi!"

Ơi! Trái tim đơn côi
Trên phố phường xa lạ
Khẽ run trong buốt giá,
Bên khung cửa sáng đèn.
Ở đây, tôi còn ai gọi tên,
Tôi cần ai để vui lên, thân thiết?
Vì sao phải da diết:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi?"

Trước đã không cần rồi,
Giờ có gì để mất?
Anh là người thân nhất
Bây giờ bạn cũng không?
Tôi cứ ngẫm trong lòng
Rằng xa anh vĩnh viễn,
Hãy vui lên, vĩnh biệt
Một con người đơn côi!

Thiếu thận trọng ư, hay chỉ trò cười?
Hãy kiên tâm mà vượt qua chờ đợi
Đau đớn quá, dịu dàng tôi đánh đổi
Lời chia tay buồn như mưa rơi...
Cơn mưa đêm ủ ấm lại lòng tôi
Tia chớp nhỏ sáng một thời đã có.
Anh hãy vui lên, hãy làm người hạnh phúc!
Lời chia tay buồn day dứt trong mưa ...
Tôi ra ga vẫn đơn lẻ như xưa,
Tôi từ chối những người tiễn biệt,
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ chẳng muốn nói gì thêm...
Lối nhỏ tràn bóng đêm,
Tấm biển trên lại nhắc
Hỡi những người cô độc:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi!"

(Thu Hà)

Mùa lá rụng 

Mùa thu ở Mátxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ: "Hãy cẩn trọng, lá rơi!"

"Mùa thu, mùa thu Matxcơva
Đàn sếu bay trong chiều sương khói toả,
Khu vườn cũ đỏ vàng muôn sắc lá,
Những tấm biển treo dọc trên phố xa
Nhắc những người đi qua
Đơn lẻ hay sóng đôi:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi!"
Ơi! Trái tim đơn côi
Trên phố phường xa lạ
Khẽ run trong buốt giá,
Bên khung cửa sáng đèn.
Ở đây, tôi còn ai gọi tên,
Tôi cần ai để vui mừng, thân thiết?
Vì sao phải da diết:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi?"
Trước đã không cần rồi,
Thì còn chi để mất?
Anh là người thân nhất
Bây giờ bạn cũng không?
Tôi cứ ngẫm trong lòng
Rằng xa anh vĩnh viễn,
Hãy vui lên, vĩnh biệt!
Một con người đơn côi.
Thiếu thận trọng ư, hay chỉ trò cười?
Hãy kiên tâm mà vượt qua chờ đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi,
Lời chia tay buồn như mưa rơi...
Cơn mưa đêm ủ ấm lại lòng tôi
Tia chớp nhỏ sáng một thời đã có.
Hãy vui lên, dẫu đường đời đôi ngả
Lời chia tay buồn như mưa rơi...
Tôi ra ga lặng lẽ một mình thôi
Tôi từ chối những người tiễn biệt,
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ chẳng biết nói gì thêm...
Lối nhỏ tràn bóng đêm,
Tấm biển trên lại nhắc
Hỡi những ai cô độc:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi!"

(Thu Hà)

*Bài đăng lần đầu ngày 12/1/2012 trên blog cá nhân của người dịch.

Saturday, 18 February 2012

Bức tranh

 Ảnh: Internet
Mưa
Rắc sợi bạc
giăng giăng ngoài ô cửa,
im lặng,
Rừng bạch dương,
tối sẫm màn đêm.

Những phím đàn
im lìm vào giấc ngủ,
nho nhỏ chùm hoa hòa thảo
ủ rũ rúc vào nhau
Lịm tắt tiếng ngân nốt nhạc cuối cùng.

Ánh sáng mờ ảo
Ngập ngừng lật trang sách nhỏ
những vần thơ chông chênh
Như dang dở
Một mái tóc đen
lượn sóng mượt mà
Như khép lại
Một đôi mắt nhung huyền
Buồn sâu thăm thẳm
Như có một CON NGƯỜI
Vội đi…
Bỏ quên đâu…
Một tẩu thuốc ngậm môi

Đêm sâu,
mơ màng
dịu dàng hơi thở nhẹ.
Thu đến…
Thu đi…?

Trong khuya vắng
Câu thơ
Êxênhin
Đọng lại,
Và mãi mãi
Chỉ ở đây, một khoảnh khắc này.

Tualinh 08/2011

Xuất xứ của bài thơ:
Đây là com.thơ của anh Tualinh khi xem bức tranh minh họa cho bài "Mưa". Bình thường bạn đọc Trang Thơ vẫn ngẫu hứng sáng tác những com.thơ đáp lại, hoặc lấy cảm hứng từ bài đăng. Trường hợp này lại khác. 
Bạn Thu làm khá nhiều thơ và thường hiếm khi đặt tên cho các bài thơ, thường bạn chỉ đánh số thứ tự. Vì vậy khi đăng, Thu dựa theo nội dung bài thơ để đặt tên, rồi tìm ảnh minh họa. Bạn đọc thường chỉ hay chú ý đến nội dung bài thơ, không quá lưu tâm đến ảnh minh họa.
Trở lại với bài "Mưa". Sau khi bài đăng được 1 tuần, anh Tualinh đã đăng ở mục nhận xét một com.thơ, và sau đó anh có lời về cái còm đặc biệt này.

SÓNG VÀ ĐÁ

 Nguồn ảnh: Internet
                         
                            Em là đá, lạnh lùng và kiêu hãnh
                            Anh lang thang hoá sóng bạc đầu
                            Xô vào em, anh thét gào tan vỡ
                            Em mõn mòn sau mỗi cuộc bể dâu.

                            Em vẫn sống, lạnh lùng và kíêu hãnh
                            Để mặc cho ngà ngọc lụi tàn
                            Anh tan vỡ lại hồi sinh bất tận
                            Xô vào em sau mỗi cuộc lang thang.

                            Và anh biết đến một ngày nào đó
                            Em sẽ tan cùng cát bụi lắng chìm
                            Chẳng còn em để rồi gào thét
                            Anh lang thang khắp biển kiếm tìm.

Biển một ngày đông
Tác giả: TRỊNH
BL mời anh Hoàng Giang và bạn đọc Trang Thơ cùng đọc cho vui nhé!

TẠ TỪ

Lỗi phép Trang Thơ, rẽ ngang dòng,
Không cô thì chợ vẫn cứ đông.
Ân oán giang hồ đà trả đủ,
Từ nay xuôi ngược, thỏa tang bồng!
18/02/2012
HNN

Thursday, 16 February 2012

Chia sẻ

Em thật sự băn khoăn không biết những điều mình sẽ nói có làm ai đó tổn thương. Thôi thì em cứ xin mạnh dạn trình bày, có gì không phải mong được lượng thứ.
Dạo này hoạt động của Trang Thơ khá sôi nổi. Bài đăng tương đối đều và được mọi người hưởng ứng thể hiện ở số lượng nhận xét, số lượt truy cập vào trang cũng tăng lên đáng kể. Tưởng vui, vậy mà em lại cảm nhận thấy những tiếng thở dài. Em nghe thấy những tiếng trách móc, đâu đó tiếng cãi vã, rồi thì khen chê và em đọc được đâu đó ý nghĩ quyết định sẽ rút lui khỏi Trang Thơ. 
Là một người chẳng biết làm thơ nhưng em hiểu được sự nhạy cảm của những người làm thơ. "Bài mình treo lên có được mọi người đón nhận không?" Nhiều ý kiến chê thì buồn, mà nhiều ý kiến khen lại sợ, nhưng sợ nhất vẫn là những cuộc cãi vã. Người ta lấy bài thơ của mình để tranh luận rồi thách đố nhau. Thậm chí chỉ là một câu nói vu vơ cũng làm người có bài đăng suy nghĩ. Sự nhạy cảm, đa cảm của một người yêu thơ vốn mong manh như vậy đấy. 
Cuộc sống đời thường đã quá nhiều phức tạp, rối ren. Em mong Trang Thơ sẽ là một chốn bình yên để những người yêu thơ có thể tự tin chia sẻ những vần thơ, những cảm xúc của mình.  

Sunday, 12 February 2012

TẠ LỖI

Bầy vẽ làm chi cuộc Đối thơ (?)
Vui chẳng được bao, giờ buồn so.
Thi nhân bức bối, thi nhân bực,
Bằng hữu e dè, bằng hữu lo.
Tưởng rằng như nguyện, như như nguyện,
Nào đâu vơ vẩn, vẩn vơ vơ.
Làng xã thương tình thôi bớt giận,
Xin đừng chấp kẻ vụng đường tơ
14/02/2012
HNN

Wednesday, 8 February 2012

BUỒM VÀ GIÓ

 Nguồn: Internet

                        Tưởng rằng như làn gió thoảng qua
                        Đâu ngờ đọng lại ở trong ta
                        Muốn quên thêm nhớ, quên càng nhớ
                        Gần đã rất gần, xa còn xa.

                        Biển đã lặng rồi tự lòng ta
                        Cớ sao gió gọi sóng từ xa
                        Ào ạt xô bờ tung hoa trắng
                        Để buồm thổn thức giữa bao la.

                        Vẫn biết trời xanh mãi mãi xanh
                        Như  gió muôn đời mãi mong manh
                        Mà sao bối rối lòng vương vấn
                        Nói  lời ly biệt dạ chẳng đành.

                        Da diết, vi vu tiếng gió chiều
                        Vắng buồm gió nhớ biết bao nhiêu
                        Xin buồm chờ gió đừng nghiêng cánh
                        Để gió căng buồm trọn niềm yêu.

                        Tiếng gió gọi buồm cứ ngân nga
                        Gió muốn đưa buồm đi thật xa
                        Quê hương gắn bó buồm luôn nhớ
                        Nên tiếng gió chiều càng thiết tha.

                        Hãy là ngọn gió mát đời ta 
                        Đừng thổi bùng lên thành phong ba
                        Chớ làm cơn lốc xua cơn khát
                        Để cánh buồm yên ngoài khơi xa.
Chiều Hạ Long
Tháng 6 -2005
BẠCH LIÊN

TẶNG CHỊ BẠCH LIÊN VÀ BẠN ĐỌC TRANG THƠ  
Bộ ảnh nghệ thuật về sóng của Clark Little
Mời xem lại bộ ảnh TẠI ĐÂY.

Monday, 6 February 2012

Saturday, 4 February 2012

Ánh mắt em xanh thắm nền trời

Từ đề nghị của anh Hoàng Giang và đề xuất dịch thơ của anh Tuấn Linh, được sự hưởng ứng nhiệt tình của các anh Hoàng Giang, Trần Quang Trung, Tuấn Linh, và chị Hồ Như Nguyện, Trang Thơ đã có những bản dịch bài hát "ВЗГЛЯД ТВОЙ ВАСИЛЬКОВЫЙ" khá hay. Hôm nay xin giới thiệu với bạn đọc Trang Thơ một bản dịch nữa của bạn Thu Hà. Xin đăng kèm cả lời tựa. (HT)

 Hoa  Bасилёк синий
"Những bản dịch trên đây là những bài thơ không thể chê vào đâu được về hình thức, nội dung ngôn từ, ý tứ và cả sự thăng hoa khá "phê" của các dịch giả. Tuy nhiên, vì là dân tiếng Nga chuyên nghiệp nên Thu Hà cũng xin được góp phần dịch của mình, dẫu không dám so tài cùng bạn thơ, cũng xin được một khoảnh khắc hồi tưởng lại cái ngày xưa...thơ mộng ấy."


Ánh mắt em xanh thắm nền trời


1. Khi dạo bước giữa vườn cây sắc thắm
    Nhìn chiếc lá rơi trong màn sương trắng,
    Anh lại nhớ khoảng trời rực nắng
    Và mùa xuân năm ấy - bên em.

                    ĐK: Ánh mắt em xanh thắm nền trời
                            Đôi môi đỏ - ngọt thơm mùi trái chín
                           Anh nhớ lắm, tiếng nói cười bịn rịn
                           Em yêu ơi, anh nhớ mãi khôn nguôi!

2. Anh không thể quên em, một khoảng trời
    Đêm sương lạnh, đôi môi em mật ngọt
    Và giờ đây trái tim anh thánh thót
    Một lần thôi, thấy lại mắt em cười.

3. Ngày trôi mau, năm tháng cũng qua rồi
    Hồn thổn thức: về lại đây em hỡi!
    Dù năm tháng, bao xa anh vẫn đợi
    Em sẽ về, anh biết, hỡi thương yêu!

Thu Hà

Mời tham khảo lời bài hát tiếng Nga
ВЗГЛЯД ТВОЙ ВАСИЛЬКОВЫЙ
Ánh mắt em mầu xanh da trời, lời dịch: Tuấn Linh

Thursday, 2 February 2012

Nén tâm hương


                                Biết anh qua trang Blog,
                                Dường như quen đã lâu.
                                Tâm hồn thi sĩ,
                                                     Một nhân cách
                                Sáng đẹp trong tâm những bạn hiền.

11 tháng giêng Nhâm Thìn
Nhân ngày giỗ anh Trung Việt
HTk9

Wednesday, 1 February 2012

Một bài thơ Trung Việt tâm đắc


Lời chia tay Mùa xuân
Chép lại tặng TC  Lê Thắng

Tôi gửi lại nụ hôn vùi trong cỏ
Em khuất xa rồi buổi ấy Giêng Hai!
Chỉ còn lại thoáng tầm xuân muộn nở
Biếc thắt lòng câu hát dỗi hờn ai?

Chia tay nhé Mùa xuân không nói trước
Cuối con đường Mùa Hạ đứng trầm tư
Phượng đốt lửa trong mắt người day dứt
Ve giăng buồn phong kín mảnh tình xưa

Chia tay nhé Mùa xuân không hẹn ước
Ta - gã si tình xuôi ngược thời gian
Tóc chớm bạc mới hay mình để mất
Dấu thiên đường còn lại chỉ tro than

Bao nhiêu nắng cũng không vừa buốt giá
Mùa Hạ ơi thương nhớ đến khôn cùng
Bao nhiêu gió để ta về hoá đá
Ngẩn ngơ nhìn hoa rụng tím triền sông

Không quên được nhưng làm sao nỡ trách
Phút giao mùa oà nghẹn tiếng chia li
Như ánh chớp ngang trời chưa kịp hỏi
Em đi về từng bước tiễn Xuân đi.

Vời vợi thế anh làm sao giấu hết
Những vui buồn bất chợt hoá mồ côi
Dịu ngọt đấy bây giờ thành cay nghiệt
Hoá sắc trời Mùa Hạ cháy không nguôi

Thôi chia tay Mùa Xuân anh gửi lại
Trái tim này một thuở quá thơ ngây
Xin ấp ủ vòng tay hoa kết trái
Lối Em về Mùa Hạ trắng mây bay

Thôi chia tay Mùa Xuân anh gửi lại
Mối tình đầu mê đắm đến vong thân
Nụ hôn ấy có thể rồi trong cỏ
Ngậm sương mù từng giọt sáng long lanh

Thôi chia tay Mùa Xuân anh gửi lại ...

Từ - Dạ - Thảo

Huế tháng 4/92 - Hà nội 1993..
Hà nội một ngày cuối tháng 10/2000
KST

Cáo lỗi:
Do sơ xuất của người đăng bài nên đã có sự nhầm lẫn tên tác giả của bài thơ, xin đọc giả đọc các ý kiến nhận xét sẽ rõ.
Thành thật cáo lỗi Trung Việt, tác giả Từ Dạ Thảo và các bạn đọc TT.
Tualinh

Chuyện Sóng, và bờ cát


*

Anh muốn ví tình ta
Như sóng và bờ cát
Sóng muôn đời dào dạt
Xô mãi vào bờ thôi !

Cũng có khi sóng hát
Lời tự tình biển khơi
Dịu êm như lời gió
Lướt nhẹ qua vành môi

Bờ cát vẫn vậy thôi.
Đã bao đời đợi sóng.
Đôi khi bờ vô vọng.
Sóng mãi đi không về.
Bờ âm thầm ngóng đợi.
Dù tháng ngày lê thê.

Vì tình yêu là thế
Khao khát và đam mê
Sóng mãi là lãng tử
Đi đâu, rồi cũng về!

em sẽ là bến đợi.
Thủy chung từ ngàn đời.
Anh sẽ là con sóng
Yêu mãi bờ em thôi !