Monday, 31 December 2012

ĐÔNG VỀ.


Đông về trở lạnh bởi heo may
Em mảnh mai đi dáng vóc gầy
Ôm trọn nỗi sầu nên khắc khoải

Giữ hoài nhung nhớ khó lung lay.


Người về chờ đợi theo từng tháng
Kẻ ở hoài mong dõi mỗi ngày

Ta ngắm mây trời lòng trắc ẩn
Nghĩ mình như nhạn lẻ đường bay!



Cuộn mình trong lá nhú heo may
Nắng vắt nhẹ lên đám cỏ gầy
 Con nhện giăng tơ làn khói tỏa
 Cánh chuồn giỡn nước mặt hồ lay.


 Đàn rung dìu dặt choàng vai phố
 Gió buốt lân la chạm gót ngày
  Bóng nhạn về đâu mà trở giấc
  Thiên di mỏi mắt hút đường bay.
 


Sunday, 30 December 2012

HƯƠNG XƯA.






http://i1062.photobucket.com/albums/t483/binhminh12/359443545260070936.gif

Ru lại thuở xuân hồng trên mái tóc
Gió lụa là hôn từng sợi tơ bay
Má hây hây còn vương nắng cuối ngày
Hồn dạ thảo ngỡ say hương nắng mới.

Ru lại thuở chiều vàng trên bến đợi
Khói thuốc xanh quyện với khói lam mờ
Phố vật vờ chờ héo hắt dòng thơ
Hò hẹn lỗi thẩn thờ sông nước chảy.

Ru lại thuở em còn đi đi mãi
Sân ga buồn buồn nhớ bước chân ai
Mây ngàn bay quên cả lối trăng gầy
Để bóng núi đổ dài như vô tận.

Ru lại nhau xin ru lại một lần
Thuở mắt biếc má hồng môi mọng đỏ
Thuở cuồng si ươm tình xanh cuối ngõ
Để mai còn gợi lại thoáng hương xưa.

http://gi122.photobucket.com/groups/o279/PDWSKSWSBD/TOP3-1.gif

Saturday, 29 December 2012

MƯA ĐÊM.


Trời lại đổ mưa lúc nửa đêm, nghe tiếng mưa tuôn rào qua mà cảm giác mọi thứ dường như cô đọng lại, cả cái cảm xúc khó diễn tả của chính mình. Đã lâu rồi không có thời gian để viết lại những thứ đang trải qua trong cuộc sống, vì không có thời gian, vì không muốn suy nghĩ đến... và lý do nào cũng thấy hợp lý, nhưng có lẽ là không còn nhiều cảm xúc để viết về những điều đang trải qua, hay đang đến trong cuộc sống lúc này. Tự thấy mọi thứ nhạt nhòa và khó định nghĩa...

Lâu rồi, cũng chỉ nghĩ mình đang cần gì, đang muốn gì, tất cả chỉ vẫn còn trong sự suy nghĩ và do dự, chẳng đi đến quyết định và sự chọn lựa nào hết, mọi thứ cứ trôi qua và trôi đi mỗi ngày. Cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi mỗi khi hành động nào đó định làm, cứ y như rằng có một rào cản vô hình và rồi, thất bại!

Có những cảm xúc chỉ đến trong thoáng chốc, mong muốn được trở thành hiện thực, mà cuối cùng nó cũng chỉ là mong muốn, thôi thì đành để mọi thứ cứ trôi qua như vốn dĩ đã thế.

Dạo này, thấy mình không còn quá buồn vì chuyện gì, cũng chẳng quá thiết tha với điều gì nữa, có lẽ những gì đã trải qua khiến mình trở nên dè dặt hơn  với cuộc sống này chăng? Niềm vui nho nhỏ giờ chỉ biết dành cho bạn bè, những người có thể đến với nhau bằng những chia sẻ thường nhật nhất mà chẳng nghĩ gì quá xa xôi. 

Còn tình yêu? Có lẽ chẳng đi tìm nữa làm gì, đã có lúc muốn chạy đi, muốn thử thách, muốn được làm điều gì đó thì cứ như là bị "gạt" ngang, bị những sĩ diện hảo của kẻ cho và người nhận làm cho nó tan nát mất, và rồi, lại muốn trở lại vị trí ban đầu, yên vị và yên ổn ở đó, chẳng cần giao động nữa... và lại trôi đi mất.

Nhưng những khi mưa buồn như thế này, lòng lại tự hỏi "lẽ nào mình mãi cứ cô độc như thế, lẽ nào cuộc sống không dành cho mình một nửa yêu thương mình và một nửa mình muốn yêu thương đến với nhau". Người ta cứ so đo, tính toán, nghĩ điều này, điều kia, hay căn bản là chẳng còn cảm xúc yêu thương, cảm giác mình vẫn thiếu một nửa vì cuộc sống đang quá đủ đầy?

Có lẽ, cuộc sống quá trọn vẹn nên chẳng cần đi tìm một nửa còn lại để làm gì, có chăng chỉ là một thoáng chốc vu vơ rồi mọi thứ cũng trôi qua mà thôi, chẳng cần phải bận lòng.

Đêm nay, mưa rả rích, thấy lòng chơi vơi, có chút nhạt nhẽo và cố gắng tìm lại trong mình cảm xúc yêu thương đã vụn vỡ từ những tổn thương nào đó.


 http://gi102.photobucket.com/groups/m98/HPKIQI6J2E/Keefers_Dividers62.gif

Friday, 28 December 2012

TIẾNG THỞ CỦA ĐÊM.


Sau tất cả nhọc nhoài của những ngày dài chông chênh mệt mỏi, đêm nay - trong căn phòng này, trong cái khoảnh khắc này - dịu dàng rất đỗi tôi nằm mơ phố trở mình thao thức...Có một cái gì đó khẽ chạm vào, len nhẹ miên man nơi tâm hồn khiến tôi chợt nhận ra mình bình yên lạ...

Phố của đêm rì rào với gió quện trong âm thanh của tiếng lắc rắc mưa ngoài mái hiên cho tôi mơ về một mùa đông ấm áp, một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay, đan cài để lấp đầy đi những khoảng trống vô hình cứ mỗi ngày một rộng ra, dài thêm...mênh mang mãi...

Phố của đêm lung linh như những vì sao xa những ngày biển lớn  hòa cùng cái thứ ánh sáng cứ bừng lên diệu huyền trong mỗi căn nhà nơi ngõ nhỏ dễ làm sống dậy những khát khao về một thứ hạnh phúc giản đơn, bình dị nhưng sao quá khó tìm...

Phố của đêm bỗng trở nên dịu nhẹ trong mảnh trăng xanh xuyên những tán cây soi qua từng kẽ lá làm sống dậy những ký ức ngọt ngào, nhắc ai về lời hứa hôm nào vì vô tình hay cố ý đã bị lãng quên...

Phố của đêm còn là cả những cuối tuần nhàn nhã chẳng biết đi đâu, chẳng biết làm gì đành nằm lì ở nhà cuộn tròn trong chăn ấm để mặc hồn mình du dương bay bổng theo những bản nhạc xưa thật là xưa và lại thầm mong về một bóng hình xa vắng...Để chợt nhận ra, thấp thoáng đâu đó giữa những xôn xao cười nói ta vẫn chưa nguôi...

Phố của đêm còn là nơi mang đến cho ta niềm vui, cả những nỗi buồn và đôi khi có cả những giọt nước mắt...; Phố dạy cho ta biết yêu thương, chia sẻ...; Phố nhắc ta hãy biết bao dung và tha thứ; Phố nhắn nhủ ta hãy cứ sống chân thành, sống thật với lòng mình dẫu cuộc đời này vẫn còn đó nhiều lắm những dối gian...: Phố nâng  ta đứng lên sau mỗi lần vấp ngã để biết mình sau tất cả cần phải mạnh mẽ, bản lĩnh, kiên cường hơn  nhiều, hơn nhiều nữa...

Phố của đêm những ngày cuối năm cái lạnh bỗng trở về ào ạt, lại thích được tung tăng một mình ra phố, chạy xe lòng vòng hong gió biển, lắng nghe tiếng ầm ào của sóng  cho rét buốt mặc sức phả vào mặt, chạm vào da thịt, thấm đẫm cả tâm hồn; bỗng thèm đến thế một vòng tay ấm, một cái ôm thật chặt và lại thấy mình tan chảy những yêu thương...

Phố của đêm giữa thân thương của bạn bè bên ly cafe sữa ngồi khuất nơi cuối phòng nhấm nháp vị đắng – ngọt trên môi nhìn ngắm thiên hạ dập dìu đôi lứa và thầm chúc nhân gian cứ mãi rộn ràng cho cuộc đời này vơi bớt những quạnh hiu...

Phố của đêm nơi góc vắng lại nồng nàn hương hoa sữa theo làn gió cuối thu cuối thu nhẹ vương trên tóc rối. Đây gốc nguyệt quế già nở bung những chùm vẫn tinh khôi hoa trắng. Và kia nữa nhành điệp rực vàng như nắng nắng sớm chao lượn mỏng mềm còn rớt dưới chân ai...

Bất chợt, ta ngoái lại nhìn...Ôi! Qua mất rồi ngày tháng cũ hình như đã hư hao...Đêm nay, thêm một đêm ngủ muộn, giữa xao xuyến của lòng, tôi cùng phố trở mình cùng lắng nghe tiếng thở của đêm...


LỚP TÔI



*-*-*-*-*
Lớp tôi có “chó”, có “mèo”,
Có “trâu”, có “lợn”, có “heo”, có ”rùa”,
Có “cò”, có “sếu” tranh đua,
Có “chuột”, có “chép” (chẳng ưa nhau rồi),

Năm người giỏi nhất lớp tôi,
Hương _ Lan, Quang Triết, Minh Khôi, Quốc Hùng,
Ương ương, bướng bướng Công “khùng”,
Bảnh trai Hồng Quảng, Việt Hùng, Đức Khanh.
 Hoàng Phương ít nói, hiền lành,
Sông Bé, Ngọc Chúc đã rành làm duyên.
Kim Khôi, Lâm Thủy chuyên quyền,
Nội quy kỉ luật gây phiền quá thôi.
Ngọc Thu chậm chạp đâu rồi,
Lê Hoa, Đức Hạnh hoa khôi lớp mình.
Hoài Văn, Hoài Phúc, Hoài Chinh,
Trong ba Hoài ấy, ai rình trộm khoai (?).
Lệ Hùng, Lệ Hổ tên oai,
Đố dám thử sức, so tài Phụng “trâu”.
Nữ nhi nào có kém đâu,
Khưu Minh, Loan Võ đánh nhau dữ dằn.
Như Nguyện dốt toán, giỏi văn,
Chớm yêu đã bị phá ngăn, tan tành.
Lê Hương trao thả tơ mành,
“Đến sau… Đến trước…” hóa thành nổi lo.
Hồng Dung ăn chẳng biết no,
Mình ên gần nải chuối to chín vàng.
Cụ non Cao Dũng ngạnh ngang
Ngày xưa… mở lối Văn đàn Ngày nay.
Đăng Tín đàn, Thúy hát hay,
Hồ Văn Phụng Bột cũng tay trộm gà.
Hiệp _ Định, Sĩ _ Tánh nữa nha,
Chí Hiếu, Sĩ Dũng thế là đủ nam.
Hồng Sơn chẵng chút dịu dàng,
Một mình nay vẫn lang thang xứ người.
Bạch Mai thể dục cừ khôi,
Bớt dữ thì đã lắm người ngỏ yêu.
Thu Thảo búp bê mĩ miều,
Mà sao nghịch phá hơn nhiều con trai.

Lớp tôi chẳng ai quên ai,
Mỗi lần nhóm hợp cũng hai ba ngày.
Bên nhau từ thuở thơ ngây,
Tóc xanh giờ bạc vẫn “mày” với “tao”.
Người vất vả, kẻ sang giàu,
Dân quèn, quan chức vẫn “tao” với “mày”.

Thời Gian Như Mũi Tên Bay,
Kiếp Sau Xin Vẫn Là “Mày” Với “Tao”.

Vũng Tàu, Ngày 22 tháng 12 năm 2012.
      Hồ Như Nguyện.

Thursday, 27 December 2012

CHIỀU TÍM.


http://i1242.photobucket.com/albums/gg540/tailaudapan/bienroi2.gif


Da diết làm sao những lúc buồn
Chiều lòng ta những buổi hoàng hôn
Giữa cánh đồng lưng đồi đầy hoa tím
Hoa mác tàn hương đọng dưới giọt sương

Những ngày mưa rơi buồn rười rượi
Ngồi nhìn những giọt lặng lẽ trôi
Giọt mưa ơi! xin mưa hãy rơi nữa
Để lòng tôi cuốn đi bao chuyện buồn

Buồn lắm ai ơi đừng nhớ nữa
Để trong lòng khỏi nặng nề cô đơn
Thì ai ơi khi yêu đừng vội bước
Lỡ tình buồn thắm đậm mãi về sau.



 http://dl6.glitter-graphics.net/pub/1079/1079616znza90am49.gif

Wednesday, 26 December 2012

TƠ LÒNG.


http://i1303.photobucket.com/albums/ag154/Holananh78/2525956441018862485.gif



Ta thả bước lối hoàng hôn vụt tắt
Chiều không anh chiều vội vã bỏ đi
Để lại gió mơn man mùa tím ngắt
Tóc ai xanh gieo lốm đốm xuân thì

Ta gói kỹ nửa câu ca thuở ấy
Phím đàn câm lỡ nốt nhạc vui
Đồng vọng cũ chưa xa nhưng đành vậy
Nửa tình yêu chẳng thể ngọt bùi

Ta ngoảnh bước sương giăng mây trắng
Nợ thời gian đâu dễ trả vay
Tìm ghép tên anh bằng mảnh lòng hoang dại
Rượu rót vơi chưa uống đã men say

Em ngẩng mặt hứng giọt đêm trên má
Chút bụi vương đắng ngắt đầu môi
Nghe hơi thở ru mình vào hư lạ
Ngỡ thật gần tay với hóa xa xôi

Ta mải miết chân xa gót tận
Anh ở đâu sao chưa gặp giữa đời
Vẫn biết có duyên thì nên phận
Tự vấn lòng duyên hai nửa đầy vơi?...
 
 

Tuesday, 25 December 2012

CHIỀU TÍM.





Nắng chợt tắt, hoàng hôn phủ xuống
Gió nhẹ nhàng thổi áng mây bay
Từng đợt sóng đùa nhau vồ lấy cát
Em lại về gợi nhớ kỉ niệm xưa...

Ánh hoàng hôn giờ đây chỉ lẻ bóng
Cát in hằng chỉ mỗi bước chân em
Anh còn nhớ lời thì thầm biển hát
Dù đi đâu rồi cũng sẽ quay về

Ôi, sao kìa Hải Âu đang tung cánh
Mỏi mệt tìm với biển cả bao la
Vỏ sò tím giờ đây còn ai nhặt!
Vẫn nằm im mong đợi bước anh về

Cơn gió lạnh chợt làm em se buốt
Bóng tối tràng về ôm ngập cả hồn ai?
Giờ em hiểu, biển thét gào, sóng vỗ
Hòa lẫn tim em, ngàn lời gọi tên người.

Monday, 24 December 2012

DƯ ÂM.

http://i1002.photobucket.com/albums/af142/tokitty/17029236091009735511.gif



Lời của ai vọng dư âm nức nở
Đàn nguyệt cầm ngưng thở uống sương đêm
Tiếng đàn buông... xa quá những êm đềm
Chiều ly biệt chia tay người đôi ngã

Lời của ai ru buồn thương gió thả
Chưa ấm bàn tay mà đã xa rồi
Từng hạt đam mê rơi vào tăm tối
Ôm thương yêu nguyền trăn trối cuộc tình

Cạn ly nhé... ngồi đôi phút lặng thinh
Nghe day dứt nghe tình vừa chết lặng
Xuôi hai tay chiếu chăn mùa lạnh ngắt
Đếm hạt đêm lần chuỗi nhớ quên đời

Thầm nhắn nhủ.. đừng nuối tiếc người ơi!
Sao ta khóc lệ rơi bài thơ ướt
Trăng chưa ngủ hay là trăng say khướt
Cho thơ em nghiêng ngã trắng đêm tàn

Lời của ai...dư âm buồn da diết
Ôm bóng thơ ôm lỏng một vòng tròn
Sợi tóc nào vừa rụng nhạt môi son
Sợi tóc trắng mỏi mòn chờ kiếp khác

Tìm đến nhau chia bốn mùa man mác
Thơ hiến dâng cùng tận một giấc mơ
Xin nhẹ nhàng ru lại những vần thơ
Mài mực tím nghe vần chờ tình tự

Thơ gối bàn tay, tình thơ gối chữ
Thở dập dồn bằng ngôn ngữ tình yêu
Về cùng nhau chia hương nhớ sớm chiều
Hôn ân điển thơ chất chồng ân, nợ...

Xin ru em... dư âm buồn trăn trở
Cho đêm này và muôn thuở còn ru
Cho bình minh về mãi những mùa thu
Hàng phong đỏ nhuộm lòng tim rỉ máu

Ở phương này ôm tình mơ dạ thảo
Cỏ mùa xuân xanh mướt cọng tầm xuân
Ôm thương yêu lần ngõ nhớ bâng khuâng
Tìm vụng dại...đi về nghe... tan nát ...



 

Sunday, 23 December 2012

Nhớ về một bài thơ

Hồi còn nhỏ đi học cấp 2, HT hay nghe các anh đọc một bài thơ. Bài thơ vương nỗi buồn của người lính. Không thấy ai nói đến tên tác giả.

"Lính mà em"

Em bỏ tôi là phải lắm rồi 
Lính quèn binh phục lại lôi thôi 
Gia tài gói gọn ba lô cóc 
Nó ở tây về hẳn hơn tôi.

Tôi biết thân tôi lính 5 đồng 
Làm gì có nổi áo nylon 
Làm gì có những chiều thứ bảy 
Đến để tặng em những đóa hoa hồng.

Nó ở tây về có máy khâu 
Ra đường ăn mặc đúng mốt Âu 
Chiều chiều star bay dạt phố 
Ai cũng nhìn theo bảo nó giầu.

Nó hẳn hơn tôi, bởi nó giầu 
Nên em lấy nó có gì đâu 
Cho dù nó hơn em nhiều tuổi 
Em vẫn cứ yêu, vẫn gật đầu. 

Nước ngoài tôi cũng đã từng đi 
Cam bốt, Ai lao có lạ gì 
Nhưng mà em cứ như không biết 
Bởi lẽ tôi về chẳng có chi... 

Em có nhớ không buổi chia tay 
Lời thề hẹn ước vẫn còn đây 
Anh đi, em sẽ chờ anh mãi 
Thế mà giờ đã vội quên ngay.

Ngày xưa hai đứa học chung trường 
Tôi là cậu bé thật dễ thương 
Và em yêu tôi từ dạo ấy 
Mơ ước rồi đây sẽ chung đường.

Em có nhớ chăng buổi ra trường 
Chia tay hai đứa thật vấn vương 
Em vào đại học, tôi đi lính 
Hai đứa hai đường, phương mỗi phương.

Năm xưa hai đứa khắc tên nhau 
Trên cây liễu nhỏ ở bên cầu 
Bao giờ có dịp đi qua đó 
Xóa hộ cho tôi một chữ đầu. 

Rồi đây trên tay bế con ai 
Khi được tin về một chàng trai 
Xưa đã em yêu, giờ ngã xuống 
Tôi biết rằng em sẽ thở dài./.

TÌNH HOA.


Photobucket


Thương gởi anh đoá hoa tinh khiết,
Như tình đầu tha thiết dịu êm,
Hương thơm vương nhẹ môi mềm,
Lời thơ âu yếm bên thềm năm xưa.

Ấp ủ, dấu tình trong nụ trắng,
Thẹn thùa, tìm ánh mắt vội trao.
Tim vui lặng lẽ xôn xao,
Mộng mơ tình tứ thuở nào còn đây.

Ấm nồng, tình vun đầy chén ngọc,
Đêm vỗ về, bao bọc ngàn sao,
Không gian thơm ngát ngọt ngào
Tình ta theo ánh trăng vào Thiên Thai.

Cánh hoa giờ toả ngát hương tình,
Thuỷ chung, lời thệ hứa chẳng phai.
Hiến dâng anh trọn tình này,
Trăng rằm lóng lánh, sáng ngời tình hoa.

Saturday, 22 December 2012

LƯU DẤU.



Đã xa rồi những hương nồng luyến ái
Sao lòng mình mãi mãi vẫn còn mơ
Thiên đường xa ai đâu dám đợi chờ
Nên hồn cứ ngẫn ngơ sầu vạn thuở

Con tim ta có bao giờ mở ngỏ
Đón ân tình bằng nụ thắm đơm hoa
Chỉ bờ môi và mi mắt lệ nhoà
Bao thầm kín ủ lòng không dám nói

Trong cơn đau trái tim mình lầy lội
Nỗi muộn phiền sao chẳng vội qua đi
Giọt lệ buồn cứ ứ đọng bờ mi
Đời ngăn cách trách chi tình xa vắng

Hương ngọt ngon sao chỉ còn chát đắng
Cho u sầu ngăn chận cả bờ môi
Để cho ta tiếc nhớ cả một đời
Lời yêu dấu buông lơi... tình tuyệt vọng

Muốn trao anh những ngày dài mong ngóng
Nhưng ngại ngùng anh lóng cóng buông rơi
Trong tim em còn lại những rả rời
Cho năm tháng vết hằn luôn lưu dấu.

Friday, 21 December 2012

TÌM MỘT NỬA...!

http://truly.com.vn/pic/news/PhoidonhuSao/TrangNhung/12.jpg
 
 
Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Nhưng tìm hoài đến bây giờ chưa thấy
Nửa của tôi ơi anh là ai vậy
Để tôi tìm, tìm mãi tên anh?

Chiều dần buông thành phố gọi vào đêm
Hoa cỏ hàng cây từng đôi rối rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết
Nhận nửa của ai làm nửa của riêng mình.

Tôi đi tìm cái nửa của riêng tôi
Và có thể tìm suốt đời không thấy
Nếu không có anh tôi đành sống vậy
Chẳng nhận nửa của ai làm nửa của mình.

Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn
Nhưng đích thực tình yêu duy có một
Nên nhiều lúc tưởng rằng mình đã gặp
Nửa của mình nào phải của mình đâu.

Nếu chẳng phải là hai nửa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt con lầm tưởng
Bởi con biết khổ đau hay sung sướng
Khi nhận nửa của ai làm nửa của mình?

Tôi đi tìm anh, tôi đã đi tìm
Và có lẽ trên đời này đâu đó
Anh cũng đi tìm, tìm tôi như thế
Chỉ có điều ta chưa nhận ra nhau.

 
 http://mycenes.m.y.pic.centerblog.net/lhkqazn1.gif