Monday, 18 March 2013

CỘI NGUỒN.

http://static.panoramio.com/photos/original/49207739.jpg
Cánh đồng vàng chiều ngút ngàn bên triền sông xanh, để dòng nước mát trong xoa dịu đi cơn cháy nóng của cái nắng tháng giêng, xoa dịu lòng đau. Trong khi ta đang khát khao được nhận yêu thương, có bàn tay ôm ấp chở che.
Ngày tháng tuổi thơ chưa kịp đi qua giờ đã trôi xa mãi...ngửi lại mùi nồi kho quẹt mặn chát nhưng đầy vị yêu thương của mẹ. Nó như dòng sữa hiền hòa chảy dọc đời ta. Nhìn lại giấc ngủ những trưa hè oi ả, bà nội ru bằng câu ca điệu hò quê hương trên chiếc võng sau nhà.

http://www.travelnowvietnam.com/travelnowvietnam-images/product/img1/VietnameseCountryside.jpg
Những cảm giác bình yên trong tâm hồn và cuộc sống, những thi vị mang màu sắc nhẹ nhàng làm chúng ta thôi mệt mỏi với cuộc đời... Và biết thế nó không cho ba mẹ rời bỏ vùng đất quê ấy tìm về chân trời của tương lai, rời bỏ chân quê nghèo mộc mạc, bỏ lại dòng sông tuổi thơ, ngôi nhà nhỏ cùng ta lớn lên...
Nhưng cuộc đời này là một dãy số thập phân với chi chít những dấu phẩy... Trên con đường ta tìm ra đáp án là bao lần mệt mỏi vẫy vùng, ngao ngán chẳng biết được rằng cái đường mình đi là đúng hay sai, cuối cùng liệu có ra được kết quả hay không? Ta còn quá nhỏ bé để làm đủ sức bơi qua đại dương rộng lớn, còn quá yếu đuổi để chống chọi lại giông tố. Ta sống quá mệt mỏi và vất vả ở cuộc đời này... Thế nhưng chưa bao giờ ta vội vàng trách cứ điều chi.

http://www.ibiblio.org/pub/multimedia/pictures/asia/vietnam/scenery/lqnhatrg.jpg 

Chiều nay, khi trở về quê cũ, ngồi lại bên dòng nước hiền hòa quê hương ta như thể tìm được một nguồn sức mạnh và tin khó khăn rồi cũng sẽ qua ta lại bước tiếp trên hành trình.
Một chiều gió quê hương thổi từng cơn mát rưỡi, cành liễu la đà đung đưa dưới gió... ta lại ước mình được bay cùng mây xanh... bay đi đến tận cuối chân trời nơi của bất tử...Chợt một cơn gió lùa qua...Ta vội tỉnh giấy sau giấc mơ trưa... Mỉm cười nhìn mặt trời rạng rỡ phía xa.


http://i259.photobucket.com/albums/hh299/Amy_6503/Number%2001/241.gif

Chút thơ tình người lính biển

Trần Đăng Khoa
Anh ra khơi
Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng
Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng
Biển một bên và em một bên.


Biển ồn ào, em lại dịu êm

Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ
Anh như con tàu, lắng sóng từ hai phía
Biển một bên và em một bên.


Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn

Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc
Thăm thẳm nước trời, nhưng anh không cô độc
Biển một bên và em một bên.


Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên

Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng
Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng
Biển một bên và em một bên.


Vòm trời kia có thể sẽ không em

Không biển nữa. Chỉ còn anh với cỏ
Cho dù thế thì anh vẫn nhớ
Biển một bên và em một bên
.

Thơ tình người lính biển 
Nhạc: Hoàng Hiệp - Thơ: Trần Đăng Khoa



Nguồn clip: Trang của NS Hoàng Hiệp trên FB
Nguồn ảnh: "Đây là Trung uý Ngô Văn Kiên, lữ đoàn 146 Hải quân trong ngày gặp vợ trên đảo Sinh Tồn (không phải Sơn Ca) tháng 6-2012 khi chị theo chuyến tàu đưa thân nhân chiến sĩ ra thăm đảo. Ảnh này mình chụp khi anh Kiên tiễn vợ xuống ca nô để ra tàu sau 5 ngày được sống cùng chồng trên đảo." (Nick FB: Bố Cu Hưng)

Saturday, 16 March 2013

THẬT ĐƠN GIẢN.

http://files.myopera.com/Hrabina50/albums/13137622/5.gif

Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý.

Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt".

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.

Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng.

"Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ."

Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

http://gi122.photobucket.com/groups/o279/PDWSKSWSBD/4mx7fit.gif

Wednesday, 13 March 2013

Xả

Tranh luận, góp ý, khen có - chê có, người bảo phải thế này mới đúng, người khác bảo thế chưa đúng. Rồi thì còm có danh, còm nặc danh. Có danh thì còn biết chứ nặc danh thì chẳng hiểu ai vào ai. Người góp ít chữ, người góp nhiều chữ, người có thành ý, người thiếu thiện ý. Thôi thì...trăm người trăm tính. Âu cũng là một dịp để tu. Khổ nỗi bạn thơ yếu bóng vía, thấy người ta tranh luận ngược - xuôi, rồi mang cả những từ ngữ ở tận đẩu tận đâu vào Trang Thơ, ngại quá, chạy vội tuột cả dép. Xin phép đăng bài thơ nhỏ của Hoàng Yến Anh để cả nhà xả stress.

"Lâu lắm rồi em chẳng dám làm thơ
Sợ nước mắt rơi
Sợ bờ môi mặn đắng
Sợ sẽ chẳng còn những ngày bình lặng
Sợ bão lòng sẽ lại hóa cuồng phong" 
(HYA)


Lâu lắm rồi em không còn làm thơ

Lâu lắm rồi em không còn làm thơ 
Cho ngày xưa đã cũ 
Cho tình yêu đã cũ 
Đóa ngọc lan đã nồng say trong giấc ngủ 
Chỉ còn mình em 
Lặng lẽ 
Thắt lòng… 

Lâu lắm rồi em chẳng dám làm thơ 
Sợ nước mắt rơi 
Sợ bờ môi mặn đắng 
Sợ sẽ chẳng còn những ngày bình lặng 
Sợ bão lòng sẽ lại hóa cuồng phong 

Rất nhiều lần em đã ước, đã mong 
“Giá mà mình….không biết làm thơ nữa” 
Nhưng câu chữ vẫn rơi 
Lời thơ em vẫn viết 
Dẫu biết rằng anh đi….không trở lại bao giờ 

Nhưng em vẫn mượn thơ ….
để viết chuyện chúng mình… 

Hoàng Yến Anh

Saturday, 9 March 2013

MỘNG TAN.



Em vẫn bước gót trần in trên cát
Ánh hoàng hôn rọi mãi bến sông xưa
Kỉ niệm cũ nhạt phai còn một nửa
Chốn tâm hồn lặng lẽ một nhành hoa

Bến đợi chờ con thuyền vẫn lướt qua
Trái tim buồn em mang giờ hoá đá
Giọt tình nồng đơn sơ giờ hết cả
Gom nhặt về em trả lại người xưa

Nước dâng tràn kỉ niệm một mùa mưa
Vài tiếng ếch vẳng nghe nơi hốc đá
Ánh trăng tàn nhẹ buông như chiếc lá
Lệ ưu sầu ướt đậm mặn mà rơi

Mùa đông này ôm cái rét lạnh hơi
Từng nhịp đập rụng rơi đầy băng giá
Trái tim buồn trao anh hồn xa lạ
Mối tình này sâu lắng rồi sẽ phai?

Tấm chân tình ước vọng một ngày mai
Tiếng sáo diều thiên thai chiều vẫn cất
Anh ra đi một đường tình đã khép
Mộng tan rồi khép lại một tình yêu.




Thursday, 7 March 2013

SÓNG BIỂN.


http://dl2.glitter-graphics.net/pub/439/439702yc1s6yyoii.gifLòng tôi chợt thấy thanh thản hơn sau những bộn bề, tấp nập của cuộc sống. Những ồn ào, phức tạp như tan biến để nhường chỗ cho sự bình yên, lặng lẽ của tâm hồn.

http://dl2.glitter-graphics.net/pub/439/439702yc1s6yyoii.gifTôi thích lắm cái khoảnh khắc được tận mắt nhìn thấy bình minh trên biển, thật lung linh, huyền ảo và đẹp như tranh vẽ vậy. Cái khoảnh khắc mà tụi bạn tôi luôn ao ước được một lần chứng kiến nhưng với tôi nó đã chẳng còn xa lạ, và cũng đã thành thói quen mỗi buổi sáng. Nhưng cái khoảnh khắc mong chờ nhất của tôi lại không phải là bình minh vào sáng tinh mơ mà là hoàng hôn vào những buổi chiều tà.
http://dl2.glitter-graphics.net/pub/439/439702yc1s6yyoii.gifChẳng biết tự bao giờ tôi lại trở nên yêu hoàng hôn trên biển đến vậy. Ngồi một mình trên biển và ngắm hoàng hôn buông xuống, thật hùng vĩ và tráng lệ làm sao. Trước mắt tôi hiện ra khung cảnh thiên nhiên đẹp như trong truyện cổ tích. Và cứ thế mỗi buổi chiều tôi lại mang tâm trạng hồ hởi ra biển và chờ đợi để được ngắm cái khoảnh khắc mà với tôi đó là khoảnh khắc tuyệt với nhất trong ngày.
http://dl2.glitter-graphics.net/pub/439/439702yc1s6yyoii.gifMột lý do nữa níu chân tôi lại cái khung cảnh yên bình có phần ảm đạm và buồn này chính là sóng biển. Tôi khá trầm lặng và khép kín, có lẽ bởi thế mà từ nhỏ người bạn mà tôi luôn nhỏ to tâm sự cùng không phải ba mẹ, anh chị hay bạn bè mà chính là sóng biển. Chỉ sóng biển mới lắng nghe tôi và cho tôi cảm giác bình yên nhất. Có thể với nhiều người sóng biển luôn ồn ào, sóng biển luôn dồn dập, nhưng với tôi lại khác. 
http://dl2.glitter-graphics.net/pub/439/439702yc1s6yyoii.gifSóng biển du dương như một bản tình ca lúc tôi cảm thấy buồn và sóng biển lại như một bản hòa tấu rộn ràng khi tôi hứng khởi. Sóng làm tôi thấy yêu đời hơn và nhìn cuộc sống này đơn giản hơn và tôi cũng trưởng thành hơn khi có sóng làm bạn. Có hôm sóng chỉ vỗ nhẹ vào bờ như người ốm, rồi tôi chợt thoáng nghe như tiếng ai than vãn, phải chăng sóng cũng có tâm sự.
http://dl2.glitter-graphics.net/pub/439/439702yc1s6yyoii.gifHoàng hôn rồi cũng dần tàn, sóng cũng đến lúc phải nghỉ ngơi, tôi lại trở về nhà trong tâm trạng vô cùng thoải mái bởi tất cả những muộn phiền giờ đã được giải tỏa, cứ mỗi lần như thế tôi lại yêu biển nhiều hơn, yêu cái khoảnh khắc hoàng hôn khi chiều về và yêu cả những tiếng vỗ về êm ái của sóng biển.


http://gi102.photobucket.com/groups/m98/HPKIQI6J2E/Keefers_Dividers2055.gif

Nhà mình - mồng tám tháng ba

Co giò chạy một hơi!!!

*
Chiều nay ra ngoài ngõ
Đón vợ đi làm về
mồm mở to toe toét
Cười - giống giọng con dê!!!

Hề hề hề hề hề!

Ngày mai, ngày phụ nữ
Mình đãi anh cái gì?

Ô hay cái lão ngợm

Đòi cái chi lạ cì!
quà cáp thì chẳng có,
tránh - cho người ta đi.

Dở giọng cười khì khì:

Ừ, anh đùa một tý,
vợ chồng già mấy khi
ra đón nhau tận ngõ.
Này! để anh nói nhỏ
thích cái gì đây chiều?
tớ dáng còng, liêu xiêu
nhưng vẫn còn khỏe chán.

Đồ nỡm, già còn hám!

ba cái chuyện lăng nhăng.
không khéo lại nhăn răng
đi cái đời lão ngợm!

Ô hay bà này gớm!

thích bẻ thẳng thành queo,
Mấy cái chuyện trò mèo
là dành cho lũ trẻ,
tớ nói tớ còn khỏe
đủ sức đi tìm quà
tặng mồng tám tháng ba
dành riêng cho bà đấy!

Bà thích gì thì nói

bởi chẳng biết tặng gì!

Vợ tớ cười hì hì,

thôi, dành tiền mà uống rượu!
Lời vợ là lệnh Trời
nghe xong mình sướng quá!
Co giò chạy một hơi!!!

Wednesday, 6 March 2013

Mừng chủ nhà


Nhân ngày 8/3, xin chân thành chúc chủ nhà Hồng Thu và tất cả các chị, các em, các cháu tác giả và bạn đọc Trang Thơ và G.A.N. nhiều sức khỏe thể chất và tinh thần. Chúc Trang Thơ và G.A.N. tiếp tục là nơi hội ngộ của những người đồng cảm.

Trần Bắc Hải

Tuesday, 5 March 2013

"Thi trung hữu họa"

HỘI HỌA TRONG THƠ 


Đặng Phương Mai

        Trong sáng tạo nghệ thuật, ta thường nghe nói: “Thi trung hữu họa - họa trung hữu thi” (trong thơ có họa - trong họa có thơ)… Đây là sự dung hòa trong hai loại hình nghệ thuật trong cùng một tác phẩm, nhưng sự lý giải còn mơ hồ. Phải chăng cứ nói đến màu sắc là nói đến hội họa? Ca dao có câu: 
Trầu xanh, cau trắng chay hồng 
Vôi pha với nghĩa thuốc nồng với duyên 
trong thơ cũng có những câu gợi nhiều màu sắc: 
Mường Thanh, Hồng Cúm, Him Lam 
Hoa mơ lại trắng, vườn cam lại vàng 
(Tố Hữu) 
         Chỉ có hai câu thơ thôi mà đã điểm tên đến năm màu sắc: Thanh (xanh), hồng, lam, trắng, vàng, nhưng có gợi cho ta một cảm quan hội họa không? 
         Vương Duy - một thy sĩ, một họa gia Trung Quốc đời Đường, nổi tiếng với đề tài “Giang sơn tuyết tế đồ” và “Võng xuyên đồ” vẽ về những phong cảnh nơi ông đã từng ẩn dật. Có lẽ nhờ cái mơ màng của SƠN – TUYẾT mà người ta bảo tranh của Vương Duy giàu chất thơ? Trong thơ của ông, ta hãy đọc: 
Mưa buổi sớm vị thành bụi ướt 
Rặng liễu non mườn mượt màu xanh 
Khuyên anh hãy cạn chén chén quỳnh 
Dương quan ra khỏi biết mình quen ai?
(Tống nguyên nhị sứ Tây An) 
         Bài thơ gợi lên một cảnh chia tay trong buổi sang mùa xuân bên rặng liễu xanh non lất phất mưa bay. Một không gian mờ ảo đầy chất phương Đông. Ý thơ này như được rõ hơn trong câu Kiều:
Tiễn đưa một chén quan hà 
Xuân Đình thoắt đã đổi ra Cao Đình
 Sông Tần một giải xanh xanh 
Loi thoi bờ liễu, mấy nhành dương quan 
         Cảnh được tả từ xa đến gần. Từ “một dải xanh xanh” rất khái quát cho đến “loi thoi bờ liễu” là cái cụ thể. Do mối tương quan của cặp đối lập cho thật hài hòa: Tạo cái thô để tôn cái thanh; tạo cái tối để tôn cái sáng; tạo cái cứng để tôn cái mềm; tạo cái gồ ghề để thấy cái êm ả…Thơ mà khai thác được tất cả các yếu tố kể trên cùng với các yếu tố: hiện - ẩn; tĩnh - động; hư - thực; gần - xa; nóng - lạnh;…và sự tương phản về màu sắc thì đó chính là đã có thơ trong họa.



         Nguyễn Du trong truyện Kiều đã có câu tả mùa xuân thật trong trẻo với lối tả từ xa đến gần: 
Cỏ non xanh rợn chân trời 
Cành lê trắng, điểm một vài bông hoa… 
         Màu xanh ngút tầm mắt được điểm xuyết màu trắng của một vài bông hoa trên cành tạo một gam màu xanh - trắng nhẹ nhàng, mát dịu, lành lạnh, tạo nên cảm giác xa và rộng. 
         Trong hội họa, màu xanh lục có khả năng tạo chiều sâu và chiều xa rất lớn. Để tạo nên cái thăm thẳm của đất trời, các họa gia Trung Quốc khi vẽ tranh thủy mặc chỉ dùng một chút màu lục pha với mực nho… thế là tạo nên một hiệu quả khôn lường về không gian. Cảnh mở ra tầng tầng lớp lớp trước sau từ tỏ cho đến mờ và chìm vào cái mênh mông của khoảng không xa ngút. 
Một câu thơ khác của Nguyễn Du đã tả về mùa hè: 
Dưới trăng quyên đã gọi hè 
Đầu tường lửa lựu lập lòe đơm bông 
         Ông đã tả từ gần đến xa, trong cái màu đen của màn đêm làm nền thì màu đỏ là rất nổi vì đó là cặp màu tương phản. Nó đúng với tính chất rực rỡ gay gắt của mùa hè. 
         Màu sắc trong sự cảm nhận xa gần của mắt nhìn có hiệu quả về không gian trên mặt phẳng đó là màu sắc. Bảng màu cơ bản gồm có những màu gốc: đỏ - lam - vàng…thì màu lam cho ta cảm giác xa nhất (màu xanh của bầu trời là không cùng). 
“Cô phàm viễn cảnh bích không tận…” 
 (Lý Bạch) 
         Màu đỏ và những màu nóng khác cho ta cảm giác gần. Cảm giác xa - gần; nóng - lạnh của màu thường gắn với các cảm giác nặng nhẹ. Các màu nóng thường gây cảm giác nặng hơn các màu lạnh. Màu lạnh được cảm giác rất nhẹ: 


Long lanh đáy nước in trời 
Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng. 
(Nguyễn Du - truyện Kiều) 
         Một không gian mùa thu rất thanh nhẹ: màu lục của nước quyện với màu lam của nền trời đưa lại cảm quan mơ màng. Bức tranh thực thực, hư hư mờ ảo: thành như xây bằng khói biếc, núi in hình trên nền trời chiều…Tất cả như soi bóng trên mặt nước long lanh, bóng vàng của trời chiều trong gam màu ấy là nóng hơn, tĩnh hơn và nặng hơn. Đây là sự hài hòa của nhiều cặp tương quan. Tuy nhiên, cảm giác nặng nhẹ của màu sắc còn phụ thuộc vào yếu tố đậm nhạt. Màu đậm gây cảm giác nặng nề; còn màu nhạt tạo cảm giác thanh nhẹ. Trong trường hợp nếu ta đặt màu đậm ở dưới, màu nhạt ở trên sẽ được một cảm giác ổn định, chắc chắn và nâng đỡ. Nếu đặt màu đậm ở trên, màu nhạt ở dưới sẽ cho ta một cảm giác đè nén chông chênh… 
         Khi tả bước đường lưu lạc của Thúy Kiều, Nguyễn Du đã tả cơn giông đang ập xuống trong cái tương quan đen - trắng nặng nhẹ ấy:
Nàng thì dặm khách xa xăm 
Bạc phau cầu giá, đen rầm ngàn mây 
         Khi không gian bị đảo lộn, nhẹ ở dưới và nặng ở trên như đã báo hiệu cho một cuộc đời Kiều chông chênh phía trước. 
         Cùng với tương quan về màu sắc, đường nét cũng là một tổ hợp ngôn ngữ trong hội họa. Do các chiều hướng của đường nét khác nhau, thanh đậm khác nhau mà biến hóa để tạo nên hiệu quả sáng - tối; lồi - lõm; xa - gần; ẩn - hiện; tĩnh - động… Trong tương quan thực - hư thì: 
- “Thực” là cái rõ ràng, là sáng, lồi, gần, hiện và tĩnh. 
- “Hư” là cái mờ nhạt, là tối, lõm, ẩn và động. 
         Chỉ bằng cách khai thác triệt để cái quan hệ đối lập ấy mà nghệ thuật phương Đông trở nên huyền bí thấm đậm tư tưởng triết học. Tuy nhiên sự động tĩnh chỉ là tương đối. Nếu bảo những nét cong là động, nét thẳng là tĩnh cũng không hẳn đúng. Thông thường, nhịp điệu hình “sin” luôn là biểu tượng cho sự xao động ổn định và êm đềm: 
“Êm đềm sóng lụa nhô trên lúa” 
 (Trưa hè - Bàng Bá Lân) 
ngược lại cũng có nét rất thắng mà lại rất giàu cảm giác động: 
“Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa” 
 (Chợ Tết - Đoàn Văn Cừ)
cái nét “tia” thẳng kia sở dĩ mà nó động là do bị đứt đoạn “nháy hoài” không liền mạch liên tục. Tương quan về nét ngang bằng sổ thẳng còn cho thấy sự vận động của không gian. Ngang tạo ra bề rộng, đứng tạo ra chiều sâu hút: 


Dốc lên thăm thẳm dốc khúc khuỷu 
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời 
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống 
Nhà ai Pha Luông, mưa xa khơi. 
(Tây Tiến - Quang Dũng)
         Nếu như ba câu đầu trong khổ thơ trên là những nét vẽ gân guốc, sắc nhọn thì ở câu thứ 4 là một nét vẽ nhòe tạo một không gian xa thẳm. Để tả cái hùng vĩ của thiên nhiên, tác giả không đi sâu vào chi tiết vụn vặt mà bắt đầu tữ những phác họa những nét khái quát. Trong hội họa, thuật ngữ này được gọi là "bắt dáng" đối tượng. Hội họa Trung Hoa có thủ pháp biểu hiện không gian theo ba cách nhìn, gọi là "tam viễn": 
- Nhìn lên gọi là "ngưỡng quan" hoặc "cao viễn". 
- Nhìn xuống gọi là "phú thị" hay "thâm viễn". 
- Nhìn ngang gọi là "bình thị" hay "bình viễn". 
         Quang Dũng đã tả lại sự vật bằng cảm nhận thi - họa như vậy. Và, khi họa sĩ vẽ trang và khi thi sĩ làm thơ thì hình ảnh trong tác phẩm có một phần tình cảm của người nghệ sĩ. Cũng tả về chàng trai cưỡi ngựa nhưng chàng kỵ mã trong Chinh phụ ngâm của Đoàn Thị Điểm hiện ra rõ ràng với cặp màu đỏ- trắng tương phản, mang tính đồ họa: 
Áo chàng đỏ tựa ráng pha 
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in 
khác hẳn câu thơ tả Kim Trọng - văn nhân trong truyện Kiều của Nguyễn Du, chàng văn nhân xuất hiện trong một không gian mờ ảo với cặp màu xanh - trắng nhẹ nhàng mang bút pháp hội họa của các họa sĩ trường phái Ấn tượng: 
Tuyết in sắc ngựa câu giòn 
Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời 
         Chất hội họa trong thi ca không chỉ dừng lại ở những câu thơ có hình ảnh và màu sắc mà nó phải thể hiện được yếu tố tạo nên "hình"... Đặc điểm mà ta nhận rõ ở người phương Đông là hướng nội nên thơ mượn cảnh để ngụ tình là rất rõ nét: 
Sáng hồng lơ lửng mây son 
Mặt trời thức dậy véo von chim chào 
Cổng làng rộng mở đón chào 
Nông phu lững thững đi vào nắng mai. 
(Cổng làng - Bàng Bá Lân)
         Nông thôn Việt Nam trở thành nguồn cảm hứng vô tận cho thi ca và nghệ thuật, mỗi nghệ sĩ tiếp cận với những mạch cảm xúc khác nhau. Nếu như Nguyễn Bính thiên về cái tình quê ; Bàng Bá Lân thiên về cái hồn quê thì Đoàn Văn Cừ lại tìm về sức sống rạo rực tươi vui của làng quê đầy sắc màu tinh khôi trong trẻo: 
Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi 
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh 
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh 
Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết... 
(Chợ Tết - Đoàn Văn Cừ)
         Thơ ca và hội họa khác nhau về loại hình nhưng có những điểm chung để cộng hưởng: Đó là đều vươn tới cái đẹp. Thơ ca là nghệ thuật của vần điệu, là sự chắt lọc sắp xếp trong ngôn từ (người xưa có câu: "ba năm làm được hai câu thơ, ngâm xong nước mắt chảy ròng ròng..."). cho ta thấy sự lựa chọn từ là rất khó. 
         Đối với hội họa, chọn dáng hình để tác động vào mắt người là những dáng cảnh vật, hình cây thế núi, sáng tạo mang tính cô đọng điển hình để nó trở thành tiêu biểu, độc đáo và riêng biệt: Mái nhà liêu xiêu trong tranh phố cổ của Bùi Xuân Phái, ta cảm nhận được cái trầm mặc suy tư của Hà Nội, dáng phơ phất của "tre" trong tranh Trần Đình Thọ, ta thấy bóng dáng quê hương Việt Nam. Năm tháng qua đi, tác phẩm lưu giữ và in dấu trong tâm trí người xem là những nét điển hình đó. 
         Trong thực tế, Thơ và Họa không phải lúc nào cũng dung hòa. Cái "gợi" trong thơ là bộc lộ nỗi lòng: 
Tuổi trẻ chưa từng lẽ sắc không 
Xuân sang hoa nở rộn tơ lòng 
Chúa Xuân nay đã thành quen mặt 
Nệm cỏ ngồi yên, ngó nệm hồng 
(Xuân vãn - Trần Nhân Tông)
cái gợi trong hội họa là ý đồ của họa sĩ. Tranh "Ghecnica" của danh họa Picatxo nói được rất nhiều. Nó xuất phát từ hiện thực, không từ ý thơ. 
         Nhìn chung, Thơ và Họa không phải lúc nào cũng gặp nhau. Thơ vẫn là thơ - Họa vẫn là họa. Chỉ khi nào những vần thơ bộc lộ rõ cảm quan về hội họa, tạo được sự hài hòa của các yếu tố tạo hình và cộng hưởng được với nhau thì ta mới gặp Hội họa trong Thơ mà thôi. 

ĐP.M  
  TH tháng 2/2013 

Sunday, 3 March 2013

Trang Thơ chào bạn mới

         Gần đây hoạt động của các thành viên trên Trang Thơ trở nên đều tay hơn. Các bài đăng phong phú cả về chất lẫn lượng. Còm thơ của các anh HG, TQTrung, KG - QV, chị BL, TH... làm Trang Thơ trở nên sôi nổi và có sức thu hút. Trang Thơ được đón thêm độc giả mới. Còm thơ của khách Nặc danh bài "Hoa cải đêm xuân" làm Thu thực sự cảm động. 
         Gần đây có nhận xét của chị Đặng Phương Mai về bài thơ "Bức tranh" của anh TL. Chắc không chỉ có anh TL - tác giả của bài thơ, Thu - admin của TT, mà cả các thành viên, bạn đọc yêu thơ đều vui khi đón nhận những nhận xét sâu và tinh tường đến thế. Cảm ơn chị Đặng Phương Mai đã đồng ý chia sẻ bài thơ "Mùa con" của chị với bạn đọc Trang Thơ, cảm ơn anh TL đã giới thiệu với Trang Thơ "giọng thơ mới". 
         Trang Thơ rất vui mừng được đón chị Đặng Phương Mai, khách Nặc Danh, bạn Vũ Khải An, và các bạn yêu thơ khác trở thành thành viên Trang Thơ. Hy vọng sớm nhận được địa chỉ email của các anh, các chị và các bạn để Trang Thơ gửi thư mời. Trân trọng. 

Saturday, 2 March 2013

Thêm một giọng thơ

Được sự đồng ý của tác giả, xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc một bài thơ của Đặng Phương Mai viết về Mẹ nhân ngày 08/03, cũng là dịp lần đầu chị vào thăm và làm quen với Trang Thơ.
Tuấn Linh


MÙA CON                         

         Đặng Phương Mai

          
(Chia sẻ cùng những người MẸ và những đứa con chưa ngoan thời @)




Đất trời có bốn mùa chuyển luân

Nhà nông đi qua bao mùa lúa
Người dân chài bao mùa khoang nặng cá
Cuộc đời Mẹ chỉ mỗi một: Mùa con

Mùa con đi qua tuổi Xuân mẹ

Qua năm tháng mẹ dãi dầu
Mùa con là vất vả lo âu
Oằn đôi vai
              mẹ cõng con
                         trên đường đời xuôi ngược...

Khi con hát: Mẹ là nhành hoa con cài ngực

Là lúc Mẹ-  hòn đá tảng dưới chân con
Khi con là trang giấy trắng với cây chì đen
Mẹ là viên tẩy
                   mòn dần 
                            sau nét vẽ con vụng dại.
Con lớn lên, yêu thương và kiếm tìm mê mải
Những khoảng trời không Mẹ
Năm tháng qua, tuổi Mẹ nua già
Vẫn ngóng Mùa Con mãi cuối trời xa...



Friday, 1 March 2013

LẺ BÓNG.


http://a.imdoc.fr/1/divers/couleur-mauve-violet/photo/9507761950/16377829a1a/couleur-mauve-violet-belle-image-img.gif

Sầu giăng muôn lối trải tơ vương
Xa cách từ đây vạn nẻo đường
Phương ấy người đi mang nỗi nhớ
Chốn này kẻ ở gửi niềm thương

Duyên tình ngóng đợi buồn hoen gối
Nợ nghĩa chờ mong xót đoạn trường
Thăm thẳm mịt mùng đời lẻ bóng
Lạnh lòng trăn trở mấy mùa sương

Một thuở mây trời đã vấn vương
Rong chơi khắp nẻo chốn thiên đường
Chia ly cách biệt lòng sầu nhớ
Hạnh ngộ xa rời dạ tiếc thương

Tâm cảm vỡ òa trong nghĩa nhạt
Ý thầm tan loãng giữa tình trường
Đi qua quá khứ cùng năm tháng
Hội tụ về đây với gió sương.

Wednesday, 27 February 2013

Cảm nhận một bài thơ tình hay của Phạm Ngọc Thái

 ANH VẪN Ở BÊN HỒ TÂY
           
Tình để lại vết thương không lành được
Soi mặt hồ in mãi bóng thời gian
Em hiền dịu trái tim từng tha thiết
Người con gái anh yêu nay hóa khói sương tan.

Ta cũng già rồi, em ơi! Vết thương còn đau buốt
Hạnh phúc qua như một cánh chim bay
Nông nỗi đời người để đâu cho hết
Tình thơ ngây... tình sao mãi thơ ngây…

Nhớ buổi đón em cổng trường sư phạm
Đôi mắt từ xa đã nhận ra người
Tình yêu có cái nhìn trong linh cảm
Giờ ở đâu, người con gái xa xôi?

Thế đó, em ơi! Tình qua không trở lại
Xế chiều rồi mà máu tim chảy mãi không thôi
Em có nghe gió Tây Hồ đang thổi
Anh ở đây, vẫn bên hồ Tây mây trôi...
 

                               2012 - trích tập "Hồ Xuân Hương tái lai"
                                              Phạm Ngọc Thái    


            
           "Anh vẫn ở bên hồ Tây" là bản tình ca viết về mối tình của nhà thơ với một cô nữ sinh sư phạm, dù mối tình đó đã trở thành dĩ vãng:
                        Nhớ buổi đón em cổng trường sư phạm
                        Đôi mắt từ xa đã nhận ra người

                       
Tình yêu có cái nhìn trong linh cảm      
      
Người ta thường nói tình yêu có giác quan thứ sáu, bởi vậy nhìn thấy hình bóng người yêu từ xa đã nhận đã nhận ra ngay, cũng là điều dễ hiểu. Thế mà:
                       Giờ ở đâu, người con gái xa xôi?
      Anh thổn thức vọng gọi em xưa trong nỗi vắng, cô đơn! Tôi đã đọc nhiều thơ Phạm Ngọc Thái, không ít bài anh đã nhắc đến hình ảnh người nữ sinh này, bài nào cũng da diết, nhớ thương. Liệu đây có phải cũng chính là cô sinh nữ trường Sư phạm Ngoại ngữ trong bài thơ Em Về Biển của tập "Rung động trái tim"?... mà ở tựa đề
của bài anh có ghi:
    Nhà thơ Phạm Ngọc Thái                           -   Kỉ niệm K.A. người sinh nữ trường SPNN năm xưa, quê hương thành phố biển.
                                                   Em Về Biển cũng là một bài thơ tình sâu sắc và khá hay. Ở bài đó có một đoạn tác giả cũng nhắc đến việc đón người yêu bên cổng trường:
                     
 
Hàng bạch đàn năm xưa còn đó
                       Anh còn đây, em hỡi! Anh còn đây
                       Nhớ những buổi đón em bên cổng trường sinh ngữ
                       Tóc nửa bạc rồi chỉ thấy gió mưa bay...
     
Nhưng Em Về Biển anh đã viết từ năm 1993, khi mái tóc mới bạc nửa phần (như lời thơ) - Còn bài "Anh vẫn ở bên hồ Tây" này thì tác giả lại vừa sáng tác trong năm 2012, khi đã qua cái tuổi lục tuần. Sau gần 20 năm, chắc nay tóc nhà thơ đã phải bạc gần hết rồi? Thế mới biết tâm hồn thi nhân trẻ mãi không già.
    H
ồ Tây chẳng phải chỉ là nơi nhà thơ sinh sống, ở đó còn ghi nhận bao nhiêu kỉ niệm tình yêu của đời anh. Mỗi khi qua lại bên hồ, không tránh khỏi những giây phút tác giả chạnh nhớ về tình cũ, lòng xa xót. Bởi vậy vừa mới vào thơ anh đã thốt lên:
                     
Tình để lại vết thương không lành được
                      Soi mặt hồ in mãi bóng thời gian

      Và hình ảnh người con gái lại hiện về làm xao động trái tim anh:
                    
Em hiền dịu trái tim từng tha thiết
                     Người con gái anh yêu nay hóa khói sương tan

      Hình ảnh
"hoá khói sương tan"đó chính là một biểu tượng về cát bụi cuộc đời. Tình yêu thiêng liêng vậy, hình ảnh cô sinh nữ cũng hiền dịu và anh tha thiết đến thế, vậy mà giờ đây tất cả chỉ còn là sương khói. Ngôn ngữ thi ca của Phạm Ngọc Thái sử dụng thuộc loại ngôn ngữ hình tượng hội hoạ, tuy bình dị nhưng vẫn thanh thoát và hàm súc.
      "Anh vẫn ở bên hồ Tây" là một bài thơ tình cảm động. Vết thương tình dẫu chỉ là vô hình, nhưng nó lại có thể khoét sâu vào trái tim, tâm hồn làm cho nhà thơ đau đớn như không bao giờ lành lại được. Lòng anh lưu luyến cả một thời tuổi trẻ đã qua đi. Sang đoạn thứ hai, tình thơ càng được khắc sâu hơn về tình yêu:
                     
 
Ta cũng già rồi, em ơi! Vết thương còn đau buốt
                       Hạnh phúc qua như một cánh chim bay
                       Nông nỗi đời người để đâu cho hết
                       Tình thơ ngây... tình sao mãi thơ ngây…

      Tôi nghĩ, người con gái kia khi nghe được những lời thơ này của anh chắc phải xúc động lắm! Nhà thơ đã trải nghiệm qua gần trọn một đời mình nên cái
"nông nỗi đời người"- ở đây ý muốn nói về những mất mát trong tình yêu cũng như cuộc sống con người, càng thấy quí những hạnh phúc đã trôi đi. Cô gái ấy giờ đây đâu còn trẻ? nhưng trong kí ức nhà thơ, em vẫn trong trắng tươi mát như thuở nữ sinh - Câu thơ "Tình thơ ngây... tình sao mãi thơ ngây"là vậy. Trong tình yêu có biết bao sự ly tan chẳng ra đâu vào đâu, có khi cả hai người cùng yêu tha thiết với nhau suốt đời, ấy vậy mà cũng tan vỡ. Chính thế nên vào đoạn thơ thứ hai này lòng tác giả mới thổn thức: Ta cũng già rồi, em ơi! Vết thương còn đau buốt/- Nghĩa là những năm tháng yêu em là thời gian hạnh phúc của đời anh. Đó là sự luyến tiếc cuộc sống và tình yêu tuổi trẻ, ngỡ đã vụt trôi như một cánh chim bay...
      Sau đó tác giả có nhắc lại về những buổi đón em bên cổng trường như đã nói ở trên, để cuối cùng anh kết:
                       
Thế đó, em ơi! Tình qua không trở lại
                        Xế chiều rồi mà máu tim chảy mãi không thôi
                        Em có nghe gió Tây Hồ đang thổi
                        Anh ở đây, vẫn bên hồ Tây mây trôi...

      Hình ảnh gió hồ Tây thổi cùng những làn mây trôi...  là biểu tượng những tháng năm tiếp nối và cuộc sống heo hút của nhà thơ. Đó là hai câu thơ hay nhất bài, lời thơ sinh động đầy hàm ý. Nhờ hai câu kết này mà bài thơ được viên mãn và tầm vóc hay lên, để nói tình yêu cuộc đời vừa cát bụi vừa mãi mãi...
     Như lời Nguyễn Đình Chúc trong một bài bình luận về chân dung thơ Phạm Ngọc Thái, khi nói về tình thơ này đã có nhận xét:
-   
"
Anh vẫn ở bên hồ Tây" là một bài thơ tình hay của tập Hồ Xuân Hương Tái Lai, hình ảnh thơ rất chân thực nhưng vẫn cô đúc, dường như trên mỗi dòng thơ đều có máu tim của nhà thơ đang rỏ xuống...
     
Rồi nhà bình luận khái quát:  
-    Bài thơ chỉ có 16 câu với 4 khổ thơ, được viết vào lúc cuộc đời tác giả đã về chiều khi nhớ lại mối tình với một người sinh nữ. 
    Đứng bên bờ hồ Tây gió thổi, mây bay... tác giả bồi hồi nghe tiếng của lòng mình đang trỗi dậy thưở còn tình yêu tuổi trẻ. Hình tượng thơ khắc họa trong câu cuối cùng
: Anh ở đây, vẫn bên hồ Tây mây trôi.../- ý nói, những làn mây trôi kia không chỉ là cảnh vật thiên nhiên hoang vu mà nó còn  biểu thị cho cả khoảng thời gian  trôi. Như câu: Hạnh phúc qua như một cánh chim bay/- Nói lên niềm vui ngắn ngủi, thoảng chốc đã không còn. Hoặc khi tả về hình bóng người con gái xa xưa nay chỉ còn trong ký ức, anh viết:
         
 Người con gái anh yêu nay hoá khói sương tan
    Để biểu thị cho sự chìm lấp của thời gian đã trôi vào quá khứ" 
- Đó chính là thứ ngôn ngữ thi ca rất hàm súc và giàu tính biểu tượng.     
    
Theo cảm nhận của tôi: "Anh vẫn ở bên hồ Tây" là một bài thơ tình vô giá của nhà thơ Phạm Ngọc Thái.Chẳng những bài thơ cảm hoá được lòng người, đồng thời còn có khả năng tồn tại với đời. Rất có thể thi phẩm sẽ trở thành một viên ngọc thi ca của văn đàn hôm nay và mai sau!

         Hoàng Thị Thảo 

NR:  Số 13 ngách 366/36 đường Ngọc Lâm, Q.Long Biên Hà Nội.

Monday, 25 February 2013

Ngỡ như.....!

Xem thì biết!



"Đêm ôm vợ thấy lòng giật thót
Thương con thuyền đầu bãi đứng chơ vơ.." (trích từ ảnh)

Ta ngỡ ngàng khi đứng giữa Hội quần Thơ
Mà thương xót cho ngàn năm linh khí ấy
Ngỡ Gác Khuê văn những bóng ma đang vật mình động đậy
Giương mắt nhìn hậu thế vãi ra thơ!!!

Sunday, 24 February 2013

EM TRÔNG.

http://files.myopera.com/trinhhaiphuong/albums/10107272/4506695852114799641.jpg

Thứ sáu qua đi thứ bảy tàn
Trong lòng tâm sự lại ngỗn ngang
Chủ nhật mưa rơi buồn da diết
Nên lòng nỗi nhớ lại sang trang

Đường phố hôm nay nắng nhạt màu
Em về chôn kín những thương đau
Công viên chiều vắng anh còn bước
Chủ nhật u hoài...ai nhớ nhau

Tuần cũ trôi qua...biết anh buồn
Thứ hai cảm động giọt mưa tuôn
Trời vương sắc tím pha màu áo
Cho mắt em sầu ..lắm nhớ thương

Có lẽ tình ta chiếc bóng mờ
Chỉ còn nhung nhớ ở trong thơ
Ngày vui qua mất tìm đâu thấy
Chỉ thấy trong mình dạ ngẫn ngơ

Thứ sáu qua đi đã bao lần
Chẳng vơi đi hết nỗi bâng khuâng
Tuần qua mưa mãi không còn nắng
Để thứ hai về em lại trông…


http://i259.photobucket.com/albums/hh299/Amy_6503/Number%2001/398.gif