Có phải hờn anh mắt nhỏ cay Buồn ôm lấy trọn suốt trong ngày Vì sao nỡ hẹn rồi không tới Bỏ gió chiều khua chiếc lá bay
Trách hỏi vì sao nắng cũng rơi Mang mây phủ lấp cả vòm trời Cho hoa héo rụng ngoài sân trước Để chạm hồn em khiến nhớ khơi
Có phải rằng anh quá hững hờ Hay do bé giận trách vu vơ Mà thôi chắc tại vì mưa đó Mới để người ta bỏ nhỏ chờ
Giận khiến làm cho giấc chẳng nồng Sầu còn đọng lại quá mênh mông Rồi dâng mắt chạm pha cùng lệ Giấc ngủ về đêm thổn thức lòng!.
|
No comments:
Post a Comment