Tình cờ Thu đọc được bài thơ rất dễ thương gói trọn tâm sự của một cô giáo miền xuôi gắn bó cuộc đời với các em nhỏ vùng cao. Bài thơ được minh họa bằng một bức ảnh đẹp tuyệt của một người bạn trên FB có cái nick dễ nhớ "Cao Nguyên Đá". Mời cả nhà cùng thưởng thức. (Bấm vào ảnh để xem ảnh kích thước lớn.)
Ảnh: Cao Nguyên Đá |
Xuân này em ngược vùng cao
Gập ghềnh nỗi nhớ xôn xao tiếng lòng
Gập ghềnh nỗi nhớ xôn xao tiếng lòng
Mây hôn núi gấp cánh buồm
Tiếng mưa ngóng đợi hao cơn nhọc nhằn
Cao nguyên đá, đá phong trần
Nắng chiều chểnh mảng khói lam bồn chồn
Vẳng nghe nhạc ngựa đổ non
Chợ phiên nguyên cớ hoàng hôn đong đầy
Cỏ may úa lỡ đường dài
Tiếng nai tác núi em say hương rừng
Nặng lòng ánh mắt thơ nhung
Những bàn chân nhỏ ngập ngừng sớm mai
Một mùa xuân nhớ nơi đây
Trăng non gác núi sao đầy vườn sương
Tạm xa ánh điện phố phường
Sông quê bến đợi ấm nồng hương cau
Để quên những chuyện đẩu đâu
Cho vôi nồng thắm, cho trầu thêm cay
Để cùng vui với trời mây
Ngắm nhìn hoa cải rắc đầy đêm xuân.
Nguyễn Hữu Ninh
(Chủ tịch Hội cựu giáo chức Hà Giang)
0 comments:
Post a Comment