Ảnh minh họa |
Mới nghe thôi chưa đến bao giờ
Bạn thường kể tôi nghe như thế đó
Có ai ngờ quê bạn hóa quê tôi.
Chia tay trời Âu bạn về Hà Nội
Tôi ngược lên quê bạn xa xôi
Nghe mãi đó mà nay mới tới
Trái tim tôi xao xuyến bồi hồi.
Một vùng đất đỏ, cỏ và cây
Có dốc, có đồi, có sông, có suối
Và ở Bãi Bằng nơi tôi tới
Có rừng cọ đồi chè xao xuyến những lời ru.
Công trình mọc lên bạn về thăm lại
Quê hương mình mà ngỡ như mơ
Một vùng đất khô cằn sỏi đá
Nhà máy tương lai đang đợi đang chờ.
Bãi Bằng vốn hoang sơ vắng vẻ
Nay ồn ào tiếng máy, tiếng xe
Đêm sáng lung linh như trời sao lấp lánh
Có cả tiếng ru man mác những trưa hè.
Ta lại chia tay bạn về Hà Nội
Nơi phố phường tấp nập đông vui
Tôi ở trên này luôn nhớ bạn
Biết bao đêm thao thức bùi ngùi.
Chỉ xin bạn nhớ đồi chè, rừng cọ
Nhớ quê hương có sỏi đá sắn dù
Nhớ tôi sinh ra nơi đồng bằng yên ả
Mà bây giờ gắn bó với trung du.
Tháng 6 năm 2002.
P .T
0 comments:
Post a Comment