Ảnh: Internet |
Khi nhìn hạt mưa rơi?
Còn em, em thấy vui
Mỗi khi Trời nổi giận.
Trời yêu Đất bất tận
Nhưng nào có nói đâu!
Chỉ khi nặng buồn sầu
Mới cúi đầu rơi lệ...
Sao mà Trời khôn thế
Góp nhặt những áng mây,
Vẩn vơ suốt tháng ngày
Giăng đầy như nỗi nhớ.
Nếu mà Trời nói nhỏ
“Yêu Đất lắm, Đất ơi!”
Đất hẳn sẽ mỉm cười
“Giỡn hoài thôi, ghét lắm!”
Bởi vì khi Trời nắng
Đất chẳng nhìn Trời đâu
Trời vừa rộng, vừa cao
Đất làm sao…với được!
Trời hiểu Đất cần nước
Nhưng mà ai thèm xin
Chỉ lặng im đứng nhìn
Rồi vội vàng…chạy trốn…
Đất thấy lòng bộn rộn
Xòe tay đón mưa rơi
Cố giấu một nụ cười
Trời…thông minh lắm lắm!
Bích Liên
0 comments:
Post a Comment