Ảnh minh họa |
Bến dừa xanh, trìu mến má hôn con
Miền Nam khuất núi che non
Chiều bên lửa sáng má còn dõi trông
Lần kim trên áo, tay rung:
''Hắn đi ngày ấy lúa đồng đang xanh
Bấm tay má nhớ ngọn ngành:
Hai mùa lúa chín con mình về đây"
Ngày xưa sống đoạ sống đầy
Vàng con mắt má chuỗi ngày tối tăm
Bốn mùa bao bố che thân
Củ môn hột sấu xót lòng má ơi!
Ngày nay được thấy mặt trời
Thấy lưng thẳng lại, thấy đời trẻ ra
Ô rơm xếp kín hột gà
Có nồi cơm nếp ở nhà đợi con
Chôm chôm còn chín đỏ vườn
Ngàn năm thắm mãi công ơn Bác Hồ
Tuổi cao mắt má có mờ
Cố hai năm nữa má chờ Bác vô
Đêm đêm nhẩm đọc i tờ
Cầu sao viết nổi chữ: Hồ Chí Minh
Ghi lên lá phiếu đinh ninh
Khắc sâu thêm cả mối tình Bắc Nam
Giờ đây vắng bóng sao vàng
Qua cầu đôi nhịp má sang tới bờ
Dù cho nước cả sóng xô
Vững chân má bước, trông cờ má đi
Tháp Mười còn lúa xanh rì
Còn kênh ngập nước, còn khi con về...
Má ơi! Thương má một bề
Hồ Gươm bóng Tháp nghiêng về hướng Nam
Có người chị, thức thâu đêm
Thêu con chim trắng trên nền khăn xanh
Trắng này thêm trắng dòng kênh
Xanh này thêm thắm màu xanh lá cờ
Con tô tám chữ lên cờ:
"Miền Nam là của cõi bờ Việt Nam"
Con in lên gối con nằm
Con ghi trong dạ, con hằn trong tim
Hải Vân dốc ngược cây chen
Lòng băng trăm núi, tình xuyên vạn đèo
Đê cao khôn cản sóng triều
Cả cây đâu dễ ngăn chiều gió lên?
Ngày mai nắng toả mọi miềm
Thanh trà đậu trái, sầu riêng rợp vườn
Em cười giữa lúa thơm hương
Chờ anh trong nắng gió vờn tóc bay
Chân trâu lại vạch luống cày
Gà ta xao xác gọi bầy bên sân
Bát cơm má thổi trắng ngần
Đèn khêu tỏ ngọn, tay cầm má trao...
Con đi, má khóc hôm nào
Con về má đón ngã vào hai tay...
1955
Giới thiệu về bài thơ:
Năm 1955, chàng sinh viên 21 tuổi Hà Thúc Chỉ với bút danh Thúc Hà bước lên đài Thơ với bài thơ Chờ con má nhé! Đó là tiếng của hàng triệu trái tim người dân Việt hai bên bờ Bến Hải trong nỗi đau chia cắt và nỗi khát khao đoàn tụ:
"Con đi má khóc hôm nào
Con về má đón ngã vào hai tay"
Bài thơ được truyền trong nước trước khi đem đi thi tại ĐHLH Thanh niên-Sinh viên TG lần thứ V tại Ba Lan. 8/8/1955 tại cung VH ở Vác-xa-va, bài thơ được trao Huy chương Vàng. Ban GK cuộc thi Thơ do nhà thơ Thổ Nhĩ Kỳ nồi tiếng Na-Dim-Hit-mét làm chánh chủ khảo. Có thể nói trong 2 năm 1955-1956, tên tuổi Thúc Hà nổi bật trong làng thơ Việt. Bài thơ được đưa vào SGK ở trường PT thời gian ấy. Biết bao lớp học sinh đã thuộc lòng và có người đến bây giờ sau 50 năm vẫn còn nhớ như in những câu thơ tình nghĩa đó. Nó cũng được NS Châu Loan nhiều lần ngâm trong buổi Tiếng Thơ của Đài TNVN. Nhà văn Sơn Tùng, thành viên chính của đoàn Đại biểu TN-SV hồi ấy là người ngâm bài thơ trước ĐH kể: "Tôi đã ngâm đầy xúc động bài thơ đó trước bao người ở Hà Nội, lần này là với tuổi trẻ trên 80 nước. Bài thơ đã được dịch ra tiếng Pháp (nhà thơ GS Phạm Huy Thông dịch) và tiếng Anh, còn tôi ngâm bằng tiếng mẹ đẻ của mình."
(Nguồn: catbien)
0 comments:
Post a Comment