Hoạ thơ Hoàng Giang
Đúng là Ông _ Đúng là Tôi,
Có ai không muốn " no xôi chán chè."
Mặc người nói, mặc người chê,
Đến già ta chẳng " chán chè, no xôi."
Đấy là Ông _ Đấy là Tôi,
Đoạn trường ngẫm cái Nghiệp Đời thêm đau.
Gio' sương nhuộm trắng mái đầu,
Tri âm, tri kỷ, còn đâu mấy người.
Thế là Ông _ Thế là Tôi,
Run run ly rượu kề môi ngậm ngùi...
Mới hay muôn sự tại trời,
Vậy mà Ông _ Vậy mà Tôi " Vưỡn" cười.
Họa thơ, múa bút chút thôi,
Cũng là Ông _ Để mà tôi có " nhời".
Có ai không muốn " no xôi chán chè."
Mặc người nói, mặc người chê,
Đến già ta chẳng " chán chè, no xôi."
Đấy là Ông _ Đấy là Tôi,
Đoạn trường ngẫm cái Nghiệp Đời thêm đau.
Gio' sương nhuộm trắng mái đầu,
Tri âm, tri kỷ, còn đâu mấy người.
Thế là Ông _ Thế là Tôi,
Run run ly rượu kề môi ngậm ngùi...
Mới hay muôn sự tại trời,
Vậy mà Ông _ Vậy mà Tôi " Vưỡn" cười.
Họa thơ, múa bút chút thôi,
Cũng là Ông _ Để mà tôi có " nhời".
09/2011
Hồ Như Nguyện
0 comments:
Post a Comment