Tranh luận, góp ý, khen có - chê có, người bảo phải thế này mới đúng, người khác bảo thế chưa đúng. Rồi thì còm có danh, còm nặc danh. Có danh thì còn biết chứ nặc danh thì chẳng hiểu ai vào ai. Người góp ít chữ, người góp nhiều chữ, người có thành ý, người thiếu thiện ý. Thôi thì...trăm người trăm tính. Âu cũng là một dịp để tu. Khổ nỗi bạn thơ yếu bóng vía, thấy người ta tranh luận ngược - xuôi, rồi mang cả những từ ngữ ở tận đẩu tận đâu vào Trang Thơ, ngại quá, chạy vội tuột cả dép. Xin phép đăng bài thơ nhỏ của Hoàng Yến Anh để cả nhà xả stress.
Sợ nước mắt rơi
Sợ bờ môi mặn đắng
Sợ sẽ chẳng còn những ngày bình lặng
Sợ bão lòng sẽ lại hóa cuồng phong"
(HYA)
Lâu lắm rồi em không còn làm thơ
Lâu lắm rồi em không còn làm thơ
Cho ngày xưa đã cũ
Cho tình yêu đã cũ
Đóa ngọc lan đã nồng say trong giấc ngủ
Chỉ còn mình em
Lặng lẽ
Thắt lòng…
Lâu lắm rồi em chẳng dám làm thơ
Sợ nước mắt rơi
Sợ bờ môi mặn đắng
Sợ sẽ chẳng còn những ngày bình lặng
Sợ bão lòng sẽ lại hóa cuồng phong
Rất nhiều lần em đã ước, đã mong
“Giá mà mình….không biết làm thơ nữa”
Nhưng câu chữ vẫn rơi
Lời thơ em vẫn viết
Dẫu biết rằng anh đi….không trở lại bao giờ
Nhưng em vẫn mượn thơ ….
để viết chuyện chúng mình…
Hoàng Yến Anh
0 comments:
Post a Comment