ĐÀO ƠI!
{ Còn lại hương vị Quế Lâm,
Gửi Cho :Ai Đã-Từng-Chung Sống Cùng!}
Hoa đang độ rực màu trong gió,
Nhánh đào tươi đùa giỡn với Xuân.
Sao không để cho hoa được sống,
Đang tay Ta phá cuộc đời hoa,
Có đau không? Đau lắm lòng Ta!
Ta nghe cành nức nở...!
Ta nghe gió rít than...!
Và kìa chim bàng hoàng...!
Vì mất hoa tươi thắm.
Đào ơi! Ta buồn lắm...!
Đã biết Em muốn sống với Đời.
Mà sao Ta tàn nhẫn dập vùi,
Một sự sống, một chồi non khát sống.
Chỉ vì quá yêu Em,
Ta muốn lòng khỏi trống,
Nên vô tình đã hại,
Cả cuộc đời của hoa.
Bắt Em xa lá, xa cành,
Và xa cả chúng bạn Đào xinh.
Không thể thiếu tình thương,
Không Thể Sống!
Em héo rồi, Ta lại buồn hơn..!
Cành vẫn còn nức nở...
Gió vẫn cứ thét gào...
Bay tận ở trời cao,
Chim kêu buồn da diết...
Đào Ơi! Em Có Biết...!
Xuân Quế Lâm 1968
HNN
0 comments:
Post a Comment