Một người bạn giới thiệu cho tôi bản dịch bài thơ Xô Viết "Đợi anh về" ( Konstantin Simonov ) của H.T.Q (Hồng Thanh Quang ?) đăng trên An ninh Thế Giới Cuối Tháng. Trân trọng trích lại đây ,chia sẻ cùng bạn đọc TT. Tualinh. Đợi anh, anh sẽ về 4:03, 17/07/2012 | ||||||||||||
Trong đạn lửa, người lính cần gì nhất? Có lẽ không chỉ là lương thảo, đạn dược. Khi đối mặt với kẻ thù, mỗi một đấng mày râu cần nhất là sự tin tưởng tuyệt đối về hậu phương, về lòng chung thủy của vợ, của ý trung nhân. Cứu ta ra khỏi chết chóc không phải là thắng lợi của vũ khí, mà chính là một chữ Tín lắm khi không thể lý giải rành rẽ được. Nhà thơ Xô viết Konstantin Simonov (1917-1979) đã viết rất hay về điều đó trong khúc tuyệt tình Đợi anh về tặng nữ nghệ sĩ Valentina Serova. Và ở nước ta, nhà thơ Tố Hữu đã dịch bài thơ đó (từ bản tiếng Pháp) rất thành công sang Việt ngữ. Bản dịch đó vô giá không chỉ bởi nó là một tác phẩm văn học tuyệt mỹ mà còn là một chứng tích lịch sử “nằm lòng” nhiều thế hệ độc giả ở Việt Nam. Chính vì thế nên trong suốt nhiều chục năm đã không ai dám dịch lại Đợi anh về vì những ấn tượng quá sâu sắc về bản dịch của nhà thơ Tố Hữu. Thậm chí ngay trong tuyển tập thơ Simonov Gửi người con gái xa xôi mà tôi là dịch giả, in tại NXB Quân đội nhân dân cuối năm 1996, Đợi anh vềvẫn là bản dịch cũ của Tố Hữu (được xếp vào phần phụ lục). Tuy nhiên, sau đó, trong một cơn ngẫu hứng, tôi đã mạo muội dịch Đợi anh về như một sự thử nghiệm: “Tôi không nghĩ rằng bản dịch của tôi có thể so sánh được với bản dịch của nhà thơ tiền bối nhưng trong những phút buồn rầu, khi phải chứng kiến những cảnh không trung hiếu tín nghĩa, giở chồng sách cũ của mình ra đọc, tôi đọc lại những gì mình đã dịch và cảm thấy xúc động. Và tôi muốn chia sẻ cùng độc giả: “Đợi anh, anh sẽ về, Hãy đợi chờ anh nhé. Hãy đợi, mặc dầm dề Mưa giăng buồn tái tê, Hãy đợi, mặc tuyết giá, Hãy đợi, dù nắng nôi, Dù mọi người hết đợi, Hôm qua quên lãng rồi. Hãy đợi, dù xa ngái Chẳng tới một dòng thư, Hãy đợi, dầu tất cả Đã chán chê đợi chờ. Đợi anh, anh sẽ về, Chớ mong chi điều phúc Cho tất cả ai người Nghĩ giờ, quên phải lúc. Dù con ta, mẹ ta Đều tin rằng anh chết, Dù bạn chờ đã mệt, Bên bếp lửa quây quần Sẽ cạn men rượu đắng Tưởng niệm một linh hồn... Đợi anh. Và cùng bạn Chớ nâng ly vội vàng. Đợi anh, anh sẽ về, Chẳng xá gì chết chóc. Mặc ai đó không ngờ, Thốt lời: May được thoát! Không đợi, làm sao biết Giữa bão đạn mưa bom Bằng mong ngóng chờ trông Em cứu anh khỏi chết. Anh nhờ đâu sống sót, Mỗi hai mình hiểu thôi, Chỉ vì em biết đợi Khác ai ai trên đời... Làm sao anh khỏi chết? Đơn giản thôi em ơi, Bởi không có ai người, Biết như em chờ đợi...”. |
Friday, 14 September 2012
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Popular Posts
-
Thân tặng bạn Hồng Thu - Bài thơ viết lại từ cảm xúc rất gần gũi thân thương khi đọc bài viết "Bó mùi già" đăng trên blog Bốn mắ...
-
(Đãi người thâm thuý) DUỆ ANH Thôi đừng trúc mọc bờ ao Để trăng ướt rượt lời chào nguẩy đi Tầ...
-
Những phát ngôn của các chủ thể khác về Vi Thùy Linh: Như chúng tôi đã chỉ ra trong phần tổng quát, những lời này có nhiều sắc điệu, diện m...
-
by Hàn Mặc Tử Mới hay cõi siêu hình cao tột bực, Giữa hư vô xây dựng bởi trăng sao . Xa lắm rồi, xa lắm, hãi dường bao!... Ai tới đó chẳng ...
-
by Nguyễn Bính Viết cho chị cánh thư này, Một đêm lữ thứ, em say rượu cần. Nhớ người cách một mùa xuân, Hình như người đã một lần sang sông...
-
“Một đời sống văn nghệ có quá nhiều sự háo danh, ai ai cũng muốn nổi thật nhanh, kiếm tiền thật nhanh, kể cả bằng cách láu cá, bằng mọi g...
-
Ba giờ. Căn nhà của họ một tầng, rộng hai trăm năm mươi mét vuông, năm phòng nằm trên con đường gần phi trường, bên cạnh vài chục biệt thực ...
-
Ta thả bước lối hoàng hôn vụt tắt Chiều không anh chiều vội vã bỏ đi Để lại gió mơn man mùa tím ngắt Tóc ai xanh gieo lốm đốm xuân thì Ta ...
-
Thứ sáu qua đi thứ bảy tàn Trong lòng tâm sự lại ngỗn ngang Chủ nhật mưa rơi buồn da diết Nên lòng nỗi nhớ lại sang trang Đường phố hôm nay ...
-
Bão tan. Bảy giờ sáng tôi lên tàu về phía Nam. Tàu đi qua những miền đất xác xơ, cây cối đỏ hoang tàn. Càng xa thành phố, cuộc sống càng như...
0 comments:
Post a Comment