by Nguyễn Nhật Ánh
Khi anh vừa sinh ra
Oe oe dăm tiếng khóc
Lúc ấy em ở đâu
Làm sao mà anh biết
Làm sao mà anh biết
Em còn chưa ra đời
Mẹ là người duy nhất
Biết được điều đó thôi!
Hai nhà ở hai nơi
Cách nhau nghìn cây số
Mẹ vẫn biết anh buồn
Nên sinh em từ đó
Em hồn nhiên như cỏ
Lớn lên dưới mặt trời
Anh như mây như gió
Suốt bốn mùa rong chơi
Gặp nhau giữa cuộc đời
Là duyên hay là nợ
Anh yêu em lâu rồi
Sao vẫn còn bỡ ngỡ
Bao chàng trai qua ngõ
Sao em chẳng chạnh lòng
Hai mươi năm chờ đợi
Một bóng hình xa xăm
Bây giờ em yêu anh
Như là trong cổ tích
Mẹ là người duy nhất
Hiểu được điều đó thôi
Tuesday, 22 November 2011
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Popular Posts
-
Thân tặng bạn Hồng Thu - Bài thơ viết lại từ cảm xúc rất gần gũi thân thương khi đọc bài viết "Bó mùi già" đăng trên blog Bốn mắ...
-
(Đãi người thâm thuý) DUỆ ANH Thôi đừng trúc mọc bờ ao Để trăng ướt rượt lời chào nguẩy đi Tầ...
-
Những phát ngôn của các chủ thể khác về Vi Thùy Linh: Như chúng tôi đã chỉ ra trong phần tổng quát, những lời này có nhiều sắc điệu, diện m...
-
by Hàn Mặc Tử Mới hay cõi siêu hình cao tột bực, Giữa hư vô xây dựng bởi trăng sao . Xa lắm rồi, xa lắm, hãi dường bao!... Ai tới đó chẳng ...
-
by Nguyễn Bính Viết cho chị cánh thư này, Một đêm lữ thứ, em say rượu cần. Nhớ người cách một mùa xuân, Hình như người đã một lần sang sông...
-
“Một đời sống văn nghệ có quá nhiều sự háo danh, ai ai cũng muốn nổi thật nhanh, kiếm tiền thật nhanh, kể cả bằng cách láu cá, bằng mọi g...
-
Ba giờ. Căn nhà của họ một tầng, rộng hai trăm năm mươi mét vuông, năm phòng nằm trên con đường gần phi trường, bên cạnh vài chục biệt thực ...
-
Ta thả bước lối hoàng hôn vụt tắt Chiều không anh chiều vội vã bỏ đi Để lại gió mơn man mùa tím ngắt Tóc ai xanh gieo lốm đốm xuân thì Ta ...
-
Thứ sáu qua đi thứ bảy tàn Trong lòng tâm sự lại ngỗn ngang Chủ nhật mưa rơi buồn da diết Nên lòng nỗi nhớ lại sang trang Đường phố hôm nay ...
-
Bão tan. Bảy giờ sáng tôi lên tàu về phía Nam. Tàu đi qua những miền đất xác xơ, cây cối đỏ hoang tàn. Càng xa thành phố, cuộc sống càng như...
0 comments:
Post a Comment